TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 300

Alexandru theo sau. Họ bước vào một căn phòng nơi nhiều người đang
ngồi chờ. Một người đàn ông và một người đàn bà quay đầu về phía họ rồi
lại tiếp tục thì thầm với nhau bằng tiếng Nga. Ba cô bé tóc bím người da
đen ngồi cạnh cha trên cái trường kỉ cũ ngẩng đầu lên. Elena ngồi xuống
một chiếc ghế gỗ, giữa Jacob và Alexandru. Em trai của các cô bé, ngồi
trên đùi mẹ, nhìn bà chằm chằm mà không đáp lại nụ cười của bà. Một cơn
ho sặc sụa làm cơ thể yếu đuối của nó rung lên bần bật. Cậu bé có vẻ như
đang sốt. Chỗ của nó đáng lẽ phải là phòng chờ của bệnh viện. Cha nó
được gọi, ông ra khỏi phòng chờ và sớm quay trở lại với một tờ giấy trong
tay. Cả gia đình ra về, người cha, ba đứa con gái, bà mẹ và đứa bé bị ốm.
Tiếp theo là những người Nga, và cuối cùng cũng đến lượt họ.

- Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể bảo trợ quý vị được, - người Ý

đầu hói, mặc bộ trang phục bằng vải lanh trắng nhàu nhĩ nói, ngay sau khi
họ ngồi xuống.

- Tại sao? Elena kêu lên.

- Chúng tôi hiện nay đang rất bận với những gia đình Uganda. Các vị

đến từ Ixraen. Các vị có người thân và công ăn việc làm ở đó. Trường hợp
của các vị không khẩn cấp. Vì sao các vị không tìm tới Văn phòng Trợ giúp
dân nhập cư Do Thái? Cách đây không xa lắm đâu.

- Chúng tôi từ đó đến, - Jacob trả lời - Chính họ đã bảo chúng tôi tới

đây.

Người đàn ông nhíu mày.

- Tôi hiểu.

- Tôi không phải người Do Thái, Elena giải thích. Tôi cầu xin ông, hãy

giúp chúng tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.