TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 313

Bà quay lại. Bà không nghe thấy tiếng người hàng xóm ra khỏi nhà.

Ruth cầm trong tay một cái túi rác. Bà ta vẫn còn cái băng dày trên đầu.
Bác sĩ phẫu thuật chắc hẳn đã phải cạo mớ tóc trắng xoăn trên đỉnh đầu của
bà cho ca mổ cách đây ba tuần. Nhưng ngay cả với cái đầu băng bó và đôi
giày đi trong nhà, bà trông vẫn thật nền nã và tinh tế. Bà làm Helen nghĩ tới
bà Weinberg.

- Tôi khỏe, cảm ơn. Còn bà, Ruth?

- Đỡ hơn. Có lẽ là tôi sắp sửa ra đường được rồi. Bà đi đâu vậy?

- Tôi tới Met. Xem triễn lãm Vollard.

- May mắn thật! Bà có thể qua nhà tôi lát nữa để kể cho tôi nghe được

không? Tôi nghe nói là hay lắm.

- Chắc chắn rồi. Bà có cần gì không, Ruth?

- Bà thật tốt quá. Nhưng Martha sẽ tới chiều nay, cảm ơn.

Thang máy bên phải mở ra cùng một tiếng chuông báo hiệu nó đã lên

tới nơi. Helen bước vào, trong khi người hàng xóm đi về nơi đổ rác ở giữa
hành lang trải thảm màu hồng đậm. Thang máy lặng lẽ trượt xuống hai
mươi chín tầng. Helen đã cảm thấy khá hơn. Ruth đúng là một người phụ
nữ duyên dáng. Bà đã từng là nhạc sĩ, từng chơi đàn violon. Bà tới tòa nhà
khi ông bác sĩ người Rumani đi viện dưỡng lão sau cái chết của vợ ông
cách đây năm năm. Ruth cũng góa chồng. Bà đã bảy mươi chín tuổi và
không sợ gì cả, kể cả sự cô đơn lẫn những từ ngữ khủng khiếp như: "u
não". Bà là một nguồn cảm hứng cho Helen.

Khi đã tới tầng trệt, Helen chào người gác cổng đang ngồi sau chiếc

quầy làm bằng đá hoa và đẩy cửa kính ra ngoài. Không khí nóng nực nhưng
một làn gió nhẹ khiến cho mặt bà dịu lại. Bà hài lòng vì đã ép mình ra khỏi
nhà. Bà dĩ nhiên là mệt, sau một đêm ngồi hút thuốc ngoài sân. Không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.