TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 49

Alex đã dành suốt đêm nói chuyện với mẹ trong bếp. Tảng sáng, anh

tuồn vào giường và ôm chặt Marie, cơ thể anh run lên vì một mối xúc cảm
vốn xa lạ với anh. Anh khóc.

- Anh rất sợ cha anh mất, Marie ạ.

Tháng Mười một năm 1989. Cả quá khứ mà Helen đã để lại đằng sau

run rẩy và có cơ động đậy, giống như một khối băng lớn của Bắc Cực rời ra
vào mùa tuyết tan. Nước này sau nước kia, các nước Đông Âu bài trừ
Xtalin và yên bình trở thành những nước dân chủ. Chỉ có một nước đi
ngược lại, đó là Rumani. Sự hoan hỉ của những đám đông mà Helen nhận
thấy trên vô tuyến, với những gương mặt vui tươi và tràn đầy hi vọng
không vượt qua biên giới. Ceausescu vẫn kiểm soát đất nước. Mọi cái đều
tốt đẹp ở Rumani. Đó là một Nhà nước cảnh sát.

Cho tới ngày Jacob reo lên một tiếng vào bữa ăn sáng. Ông đang đọc

tờ New York Times mà mỗi sáng người đưa báo đặt dưới chân thềm và
Helen còn đi giày trong nhà xuống cầm lên. Sáng nay, các bậc thềm phủ
một lớp sương giá làm bà suýt ngã. Sau một mùa thu ấm áp, cuối cùng mùa
đông cũng đến. Ngày 20 tháng Mười hai, theo lệ thường.

- Nghe này Lenoush. Đã xảy ra một sự kiện ở Timisoara. Một mục sư

li khai người Hung đã mất việc, các giáo dân đã tụ tập để bảo vệ ngài,
những người khác cũng nhập vào với họ nhân danh tự do tôn giáo, và đã trở
thành một cuộc nổi dậy! Cơ quan an ninh và quân đội đã không trấn áp
được và Ceausescu đã cho công nhân của vùng khác mang dùi cui đến thiết
lập lại trật tự. Không thể tin được. Người ta cho rằng mọi việc bắt đầu thay
đổi ở nước ta.

- Ồ, chớ có tưởng bở. Ông sẽ biết Ceausescu sắp nghĩ ra trò gì. Ông đã

uống thuốc chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.