TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 64

cái váy dài xòe bằng lụa trắng có in hoa màu xám, xanh dương và xanh lơ,
dáng dấp Nhật. Áo sơ mi vừa khít thắt lại ở vùng eo, mở ở ngực, nơi lấp
lánh một cái vòng vàng. Tay bà đeo một nhẫn to bằng kim cương nạm ngọc
lam. Trừ cái ghim nhỏ bé bằng vàng và hồng ngọc của bà ngoại cho, Helen
chẳng có đồ trang sức nào quý giá. Bà thích những đồ trang sức độc đáo rẻ
tiền không sợ bị mất hoặc bị ăn cắp. Mẹ của Marie đề nghị Helen và Jacob
gọi họ bằng tên riêng. Helen cảm thấy mình sẽ không làm được. Chuông
cửa reo và ba người mới đến. Đó là hai em trai của Marie và bạn gái của
cậu út, một cô gái cao, tóc đen dài. Giới trẻ nói với nhau bằng tiếng Pháp,
cười, đùa. Alexandru hình như thấy hoàn toàn thoải mái.

Trong bữa ăn, bà mẹ liên tục hỏi chuyện Jacob và Helen. Bà muốn biết

mọi thứ: làm sao họ đã thoát khỏi Rumani của Ceausescu, cuộc sống của họ
ở Ixraen thế nào, làm sao họ có thể di cư sang Mỹ và làm lại cuộc đời ở đó.
Thật lạ, chính Jacob nói. Rõ ràng là ông hứng thú kể chuyện đời họ. Mẹ
Marie chăm chú nghe và không ngừng hỏi thêm. Ôn lại kỉ niệm cũng làm
Helen phiền muộn. Bà thấy lại Rôma, căn phòng nhỏ tồi tàn, những cái
xoong nhơm nhớp, những bước chân kiệt sức trên đường phố ô nhiễm, sự
chờ đợi, nụ cười lịch thiệp của nhân viên nói với họ: “Không có gì mới.
Hãy trở lại vào ngày mai nhé.” Và rồi cái phòng tắm.

- Thật kinh khủng, bà nói khẽ như thể với chính mình.

- Phải đấy, thật kinh khủng! - Mẹ Marie phụ họa. Tôi thông cảm với

ông bà! Ông bà hẳn đã phải đau khổ lắm!

Mười một giờ rưỡi, Jean-Pierre lái xe đưa họ về tận khách sạn. Ông

cũng đưa Alex và Marie đi cùng để sau đó cho họ về nhà Marie ở quận 18.
Trước khách sạn, Helen nhắc Alexandru sáng hôm sau họ phải ra đi từ rất
sớm.

- Tại sao tối nay con không ngủ ở khách sạn? - Bà nói. - Mẹ đã thuê

một phòng cho ba người rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.