TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 69

- Người Pháp? Thế nhưng người Rumani thân Pháp cơ mà!

- Họ tin rằng chúng mình sẽ dọn nhà về Pháp và anh sẽ không tìm

được việc làm vì giọng nói của anh.

- Do đâu mà họ có ý nghĩ này nhỉ? Bản thân em sẽ đến sống ở Mỹ cơ

mà! Một sự hiểu lầm thôi Alex ạ. Cha mẹ anh lẽ ra phải hiểu rằng em sắp
đến sinh sống và làm việc ở đây chứ. Ta phải về New Jersey và bình tĩnh
giải thích cho họ hiểu rằng chúng mình yêu nhau và không hề có ý định
chuyển nhà về Pháp.

Alex lại gần và ôm ghì lấy cô.

- Cảm ơn em, Marie. Anh xin lỗi vì đã lôi kéo em vào tấn thảm kịch

Rumani này.

Marie không thấy lo lắng nữa. Cô đã nhận ra rằng sự thận trọng quá

mức của Alex và cha mẹ anh có thể đưa tới sự thiếu hiểu biết lẫn nhau. Cô
chắc rằng chỉ cần vài lời giải thích là nỗi lo sợ của cha mẹ Alex sẽ nguôi
ngoai.

Họ rời Boston chiều thứ sáu, hai ngày trước khi cô trở về Pháp. Trên

đường về New Jersey, họ nhẩm lại lý lẽ đưa ra. Alex yêu cầu cô không
được nổi cáu và để anh nói. Mười giờ rưỡi thì họ rời đường cao tốc, rẽ vào
con phố tĩnh lặng và đỗ xe ở bên đường. Lần này, Helen không ra đón họ
khi nghe thấy tiếng động cơ xe. Họ phải bấm chuông. Mọi người chào nhau
mà không ôm hôn. Cha mẹ Alex đi giày trong nhà nhưng vẫn mặc chỉnh tề.
Helen váy dài và áo chui màu hoa cà thoải mái hơn trang phục công sở,
Jacob mặc sơ mi trắng là phẳng và quần màu hạt dẻ. Cái nóng trong nhà họ
tương phản với cái lạnh buốt của đêm tháng Hai này. Cả bốn người ngồi
quanh cái bàn kính sẫm màu. Helen dọn cho họ ăn vài thứ, vì Alex và
Marie vẫn chưa ăn tối. Bà dọn đĩa ăn. Trên cái bàn phủ những khăn lót đĩa
xanh sáng giờ chỉ còn những cái cốc màu xanh trong vắt, chai Pepsi Cola

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.