TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 70

và cái gạt tàn to bằng gốm xanh với một nửa đầy mẩu thuốc. Cuộc trò
chuyện bắt đầu.

Alex nói trước tiên. Anh trình bày với cha mẹ dự định của hai người.

Marie mỉm cười thân tình với họ. Jacob và Helen mặt lạnh như tiền. Họ
tránh nhìn cô. Khi cha Alex nói, hình như ông chẳng nghe tí nào những gì
con trai đã trình bày.

- Cha mẹ nghĩ rằng con đang phạm một sai lầm, Alex. Cha mẹ phải có

nhiệm vụ cảnh báo con. Cha mẹ đã trải qua một kinh nghiệm cuộc đời mà
con không có. Chúng ta không thể nhìn con làm hỏng cuộc đời mà không
can thiệp.

- Thế nhưng con không làm hỏng đời con! Con...

- Không được ngắt lời! Nếu ta không thể ngăn con lấy vợ, ta vẫn còn

có thể nói mà không bị con ngắt lời chứ.

Alex tựa vào lưng ghế và môi mím chặt, châm một điếu thuốc dài của

mẹ.

- Marie là người Pháp, - Jacob nói tiếp mà không nhìn cô, cứ như thể

cô không có mặt ở đó. Nhưng vì cô mà ông nói với con trai bằng tiếng Anh,
chậm rãi và có nhấn giọng. - Một ngày nào đó, cô ta sẽ trở về Pháp. Không
có người Pháp nào lại chọn di cư sang Mỹ. Thật dễ hiểu. Pháp là một nước
tuyệt diệu. Tại sao người ta lại từ bỏ nó kia chứ? Nhưng đó cũng là một
nước mà người ta phải nói không pha giọng thì mới thành công về mặt xã
hội cũng như nghề nghiệp. Mẹ con và ta nói tiếng Anh với giọng Rumani
rất nặng bởi vì chúng ta đã học tiếng Anh muộn. Ở Mỹ thì cái đó không hề
gì. Ở đây, mọi người đều đến từ nơi khác. Và con, Alexandru, con không
hề pha giọng khi con nói tiếng Anh, bởi vì con đã đến đây tương đối sớm.
Con đã trở thành một người Mỹ thực thụ. Cuộc đời chúng ta chỉ có một
mục đích là làm cho con thành một con người tự do trong một đất nước tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.