TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 90

- Họ đang làm gì đấy nhỉ? Tại sao họ không mở cửa?

Hẳn là họ phải đi mặc quần áo.

Họ lại chờ thêm mười phút nữa. Alex đứng còn Marie ngồi trên những

bậc thang xi măng. Cửa mở. Trước mặt họ là hai ông bà già thấp bé: bà
mảnh khảnh với búi tóc trắng, khuyên tai vàng và bận một chiếc váy kiêm
tạp dề có hoa, còn ông vai rộng với đầu và cặp kính to bự. Bà lão lao tới
Alex và vừa ghì chặt anh vừa khóc. Bà cũng ôm chặt Marie và gọi tên cô
như thể bà quen cô từ trước. Marie theo Alex và ông bà anh vào một phòng
khách hẹp, chứa đầy bàn ghế và đồ đạc. Alex nói bằng tiếng Rumani với
ông bà rằng ban đêm họ đã không ngủ và vợ anh mệt. Bà anh biến mất vào
phòng và năm phút sau, Marie nằm trong chăn ga sạch sẽ.

- Em ngủ đi, Alex nói. Anh ngồi với ông bà một lát rồi vào sau.

Căn phòng nhỏ kê chiếc giường to có thành bằng gỗ chạm, một tủ nhỏ

trang trí mạ vàng và một tủ to cùng loại gỗ với thành giường chồng chất
các hộp cáctông đến tận trần nhà. Không khí không lưu thông được mặc dù
cửa sổ mở. Cực kì ngột ngạt và Marie vã mồ hôi, lả đi vì nóng. Cuối cùng
cô cũng ngủ được và khi mở mắt ra thì đã thấy Alex nằm cạnh. Bàn tay
sẫm màu của anh với những ngón dài đặt ở giữa họ. Chiếc nhẫn vàng đeo ở
ngón tay làm anh trông nữ tính đi. Anh vẫn phàn nàn rằng nó làm anh ngứa
ngáy. Cô ngắm khuôn mặt anh, đẹp ngay cả trong lúc ngủ. Người đàn ông
này là chồng cô. Họ đang ở Bucarest. Cô thấy hạnh phúc tràn trề.

Một giờ chiều, họ ngủ dậy và đến bàn ăn ngay. Bà Alex đã mở chiếc

bàn gấp kê ở phòng khách, giữa trường kỉ và những cái ghế bành. Bà đã
nấu nướng trong khi họ ngủ. Bàn xếp đầy thức ăn: cà chua và dưa chuột
thái lát mỏng, cà tím nghiền, ớt ngọt nướng, bánh mì, bánh ngọt...

- Bà kiếm đâu ra những thứ này hả, Alex? Em tưởng là ở Bucarest

thiếu thốn lắm kia mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.