TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 93

khách. Khi Alex và Marie tỉnh dậy vào chín giờ sáng, bàn ăn đã sẵn sàng.
Phải ngồi xuống, ăn, uống và chạm cốc.

Marie không biết cô chờ đợi gì từ chuyến đi Bucarest, về quá khứ của

Alex, trong một đất nước vừa trải qua một cuộc cách mạng. Nhưng không
phải thế này. Không phải hai ông bà già thấp bé mà cô thấy không có gì
giống Alex và họ như có vẻ không biết rằng một cuộc cách mạng đã diễn ra
trong chính đất nước họ. Cô không thể tin rằng họ chính là ông bà ngoại
của Alex, là cha mẹ của mẹ anh. "Đó chính là gốc gác của anh", cô vừa nhủ
thầm vừa ngắm căn hộ nhỏ chứa đầy ảnh và kỉ niệm thời thơ ấu của Alex,
chúng tạo thành một ban thờ, nơi họ tôn thờ anh, bản sao trớ trêu của ban
thờ mà cô vẫn mang trong tim mình. Trong phòng khách, trên vô tuyến,
thậm chí còn có một vòng hoa hồng cũ kĩ bằng nhựa phủ bụi mà anh đã
nhận được khi là thiếu niên tiền phong tham gia đào hố trong công viên
Cismigiu. Đó là giải thưởng cho người đào đất cừ nhất. "Ceausescu đã bắt
tay nó", bà tự hào tiết lộ.

- Cháu đã bắt tay Ceausescu, thật không? Thế mà cháu chẳng bao giờ

kể cho bà!

Bà cười. Alex nhún vai, khó chịu, không cười.

Ngày thứ ba, rồi họ cũng rời căn hộ để đi thăm thành phố. Họ đi tàu

điện ngầm đến tận trung tâm. Hành trình kéo dài gần một giờ. Họ dời ga ở
một đại lộ có những tòa nhà xấu xí bằng bêtông kế tiếp nhau, rồi đi vào một
đại lộ rộng không bóng râm mà hai bên là những tòa nhà mới bằng đá trắng
lấp lánh dưới nắng mặt trời, vượt qua những thảm cỏ rộng khô khốc để đến
cung Nhân dân hoành tráng, trắng như một cái bánh ngọt phủ kem đông
lạnh.

- Khá đẹp, Marie nói bằng tiếng Pháp.

- Im đi, Alex ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.