TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 96

lặng. Quá khứ của Alex là một bãi mìn mà chỉ cần một lời nói của cô thôi
cũng đủ phát nổ. Họ chờ đợi mười lăm phút không nhìn nhau, có vẻ còn xa
cách nhau hơn cả quãng thời gian suốt năm mỗi người ở một bên bờ đại
dương. Cuối cùng, người phục vụ cũng đến bàn họ. Anh ta trao đổi ngắn
gọn với Alex bằng tiếng Rumani. Alex đứng lên.

- Anh đã gọi một coca cho em chưa, Alex?

- Họ đóng cửa. Mình phải đi thôi.

- Sao cơ? Mình đã đợi nửa tiếng rồi cơ mà! Không được! Em phải bảo

anh ta!

Alex cầm cổ tay cô giữ lại. Ngón tay anh siết chặt như một cái kẹp

bằng sắt.

- Họ đóng cửa vì chẳng còn gì để uống nữa, Marie.

- Không còn gì à? Anh nói gì thế?

- Không còn gì. Không còn coca, không còn nước ngọt, không còn

bia, ngay cả nước cũng thế.

Anh có vẻ kìm chế. Cô nhận ra rằng anh không giận, nhưng buồn. Họ

đi ra và lại im lặng bước, người này sau người kia, trên đường phố ngột
ngạt. Ở Rumani, Alex có dáng vẻ của người Rumani. Anh có cùng bộ tóc
đen và lưỡng quyền rộng như đồng bào mình. Anh không còn là kẻ xa lạ
quyến rũ mà cô từng chết mê chết mệt. Khi trở lại thư viện, cô nhìn những
cái lỗ trên tường. Không thể tưởng tượng có người chết ở đây dưới làn đạn.
Cổ họng cô cháy bỏng. Họ vào một cửa hàng khác có bán thứ đồ uống duy
nhất là một loại sirô pha nước mà Alex không dám để cô uống, sợ nước
không sạch. Trên tàu điện, trong một tiếng liền, họ không nói với nhau lời
nào. Ngay khi về nhà ông bà, cốc nước mát đã làm cô tỉnh hẳn người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.