TƯỚNG MINH - Trang 1928

Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, bỗng nhiên ánh mắt của Ngu Sĩ Hồng trở

nên bi ai.

Bởi vì lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, phần tiền tài này không phải là tự một

mình mình có thể nuốt trôi được. Nếu như mình không phun ra phần lớn để
hiếu kính cấp trên, chỉ sợ chuyện đã đồng ý với Chu Bất Sĩ rất khó làm
được. Lão vừa đau lòng vì số tiền trong tay vừa tính toán phía bổn gia
(người trong tộc) Ngu Thế Cơ nên đưa bao nhiêu, phía Hoàng môn Thị lang
Bùi Củ đưa bao nhiêu, phía Bùi Uẩn đưa bao nhiêu, đương nhiên, còn có
phần của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi cũng phải đưa một ít. Những người
này đều là những người ở trước mặt Hoàng đế nói một câu còn hơn mình
nói cả trăm câu cả ngàn câu, nếu bọn họ không có được quyền lợi chỉ sợ
mình rốt cuộc cái gì cũng đều không chiếm được.

Cuối cùng Ngu Sĩ Hồng đau lòng đem ngân phiếu chia làm năm phần,

bản thân y để lại một phần ít nhất. Trong phần này có vài sản nghiệp ở quận
Giang Đô, đương nhiên, còn bao gồm cả tòa Hồng Tân lâu này.

Sau khi chia xong xuôi y tự mình chọn lễ vật phái người đưa đến các vị

đại nhân trong đội ngũ ngự giá, xong rồi lão mới hạ lệnh phái người đi bắt
Chu Nhất Thạch. Lão không vội là bởi vì lão không ngờ, Chu Nhất Thạch
biết được tin trước khi chuyện xảy ra nên bỏ trố rồi.

Người được phái đi lục soát nhà của Chu gia, sau đó lại tiến đến xưởng

đóng tàu ở bờ sông cũng không thể tìm được Chu Nhất Thạch bèn vội vã
trở về báo cho Ngu Sĩ Hồng biết. Ngu Sĩ Hồng chẳng những không tức giận
ngược lại còn mỉm cười. Bởi vì lão biết, so với bị bắt Chu Nhất Thạch chạy
đối với lão còn có lợi hơn. Tối thiểu, bản vẽ Long Chu bệ hạ có hỏi tới, lão
có thể nói bị Chu Nhất Thạch mang đi.

Hơn nữa, một khi tình thế có thay đổi, trong triều có người đứng ra giúp

Chu Nhất Thạch, vậy thì mình cũng coi như không đem sự tình làm cho tới
cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.