TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 186

là giáo viên tiểu học, một viên chức thấp nhất trong ngành giáo
dục, ông rất dễ bị tổn thương, rất dễ bị người khác sỉ nhục hoặc coi
thường, ông nói ra những kinh nghiệm của ông để bảo vệ thân phận,
bảo vệ miếng ăn cũng như nhân cách của ông. Đơn giản mà kiên
quyết, không có chút gì khoa trương và khoan nhượng hết.

- Không nên tin ai! Sống dễ lắm! Trong gian khó mà tin người là

chết! Tất cả mọi người đều có khả năng phản bội, kể cả phản bội
những đức tin cao quý nhất, vì thế mới có cái chết chứ... Chỉ có
một sự bất tử duy nhất là huyền thoại... trong huyền thoại thì
tình yêu là thứ huyền thoại vĩ đại và cay đắng nhất...

Khi lớp học tan thì mọi người đã thân thiết với nhau lắm, thậm

chí anh chàng Dân còn khoe rằng đã hôn được tất cả các cô gái ở
trong lớp học. Họ ghi vào sổ tay của nhau những lời chúc tụng tốt
đẹp, những bài thơ... Các cô con gái chép cho nhau cả những bài hát
để khi về trường dạy lũ trẻ con... Rồi khóc lóc... Rồi chia tay... Rồi
tiễn nhau ra bờ suối. Những cánh chim bay đi. Vùng cao xa mờ
trong mây núi. Các thày cô giáo trẻ tuổi bịn rịn lên đường, vừa háo
hức, vừa sợ hãi, cả vui với buồn lẫn lộn. Ông giáo Chi lội suối trở lại
tỉnh lỵ báo cáo với trên về việc mở lớp “tập huấn” của mình.

- Không có tài liệu! Không có sách vở! Không có chương trình!

Mình trần thân trụi! Thế ông làm những trò gì cho những giáo sinh

vùng cao ấy? - Người ta hỏi ông.

- Tôi nhen lửa... nghĩa là thổi vào lòng họ vài ngọn gió... Tôi bảo họ

sống dễ lắm! Chỉ có thế thôi.

Người ta cười phá lên:

- Ngọn gió! Thật là đồ ngu! Đồ dối trá! Sống dễ lắm! Ông đã

làm hỏng toàn bộ phương pháp. Rồi ông sẽ biết thế nào là sống
dễ lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.