TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 187

Ông giáo Chi bị cách chức, bị chuyển đi làm việc khác. Người ta

bảo ông:

- Mắt xích giáo dục, ông già ạ, trong chuỗi mắt xích giáo dục thì

ông đã làm cho mắt xích vùng cao mất toi, chẳng ra cái gì...

Ông giáo Chi ngậm ngùi xếp đồ đạc vào chiếc ba lô bạc mầu

ngày trước của ông. Người lính già cảm thấy lòng mình tan nát. Ông
đành thôi việc về quê. Sống dễ lắm chẳng phải là một câu nói đùa
cửa miệng cho vui sao? Vùng cao xa xôi trong ông chỉ còn mơ hồ là
những đám mây trắng trong dãy núi xa xôi, tiếng cười vô tư lự của
đám giáo sinh trẻ tuổi, hình ảnh cô bé Mạ năm nào, cái cô giáo cấp
một chịu thương chịu khó có thân hình gầy gò bé nhỏ trông chẳng
khác gì một đứa trẻ chăn trâu ở trong xóm núi...

Ba mươi năm sau, ông giáo Chi khi ấy đã thành một ông lão quá

tuổi “thất thập cổ lai hy” chỉ loanh quanh nơi vườn nhà. Một hôm
ông có khách, khách là hai mẹ con nhà kia từ nơi xa xôi đến chơi.
Chưa bao giờ ông vui như thế: cô giáo Mạ ngày nào đưa con gái về
thành phố đi thi đại học ghé lại thăm thày giáo cũ.

Ông giáo Chi cười không thành tiếng:

- Thế nào? Vẫn còn nhớ ta ư con? Sống dễ hay khó hả con?

Cô giáo Mạ vừa lôi trong túi xách ra những gói quà đặt lên mặt bàn

vừa cười:

- Kể cũng thất điên bát đảo nhưng xét cho cùng thì sống dễ

lắm! Bố có nhớ không? Lớp học ngày ấy có 11 người... chết mất
một nửa cả rồi... Ông Dân bây giờ lên chức to lắm nhưng không còn
làm trong ngành giáo dục. Ông Hiếu nghiện nặng, nghiện thuốc
phiện, bị đuổi khỏi ngành vì đi sàm sỡ với cả học trò...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.