TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 197

Người đàn ông cười ngượng ngập:

- Anh hùng cái gì... Cũng là liều thôi! Trông thấy đứa bé nằm ở

trong nôi là tôi không kịp nghĩ nữa... Cũng may là chỉ bị thương nhè
nhẹ...

Bà Hai Thoan đỡ người đàn ông vào nhà. Bà bảo con bé con giúp

việc mắt một mí, môi đỏ cứ như thoa son:

- Con nỡm! Đỡ cho ông ấy cái cặp...

Người đàn ông bối rối:

- Không được! Trong cặp này toàn là của quý! Mày chạy đi mất

thì tao đuổi thế nào được?

Hai đứa bé cười rũ rượi, xô đẩy nhau. Thật đúng là đồ đa nghi! Có

tiền vứt ra đường chúng cũng chẳng thèm nhặt nữa là!

Người đàn ông vừa bước vào nhà bà Hai Thoan thì mọi đồ vật

trong nhà như ríu cả lên: cái chổi để ở góc nhà tự dưng ngã vật ra,
chiếc đồng hồ báo thức hỏng đã nửa năm nay bỗng dưng đổ
chuông ầm ĩ, chiếc đèn dầu hở ống muống bỗng cháy đùng
đùng... Ông ta thở dài. Ông ta nói:

- Nhà ta nắng dột vào trưa...

Bà Hai Thoan bỗng dưng cảm động. Từ đấy bà cứ như người lên

đồng, ông khách lạ như hớp mất hồn của bà. Bà chẳng còn “tỉnh
táo, lạnh lùng, dứt điểm” giống như ngày thường, giống như cách
bình luận viên bình luận bóng đá trên ti vi, giống như cách nói của
hai con bé giúp việc cho bà.

Ông khách rửa ráy chân tay, băng bó vết thương xong rồi hỏi bà

Hai Thoan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.