TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 225

Tôi cũng không nhớ với sức mạnh nào, với thói quen và sự chịu

đựng nào khiến chúng tôi đã sống, đã vượt qua mà chẳng hề phàn
nàn trong những điều kiện gian khổ, khó khăn như thế.

Năm tháng qua đi, không biết bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu

nỗi buồn đã đến với tôi trong mấy năm trời tôi sống ở Bâm. Có lẽ
hồi ấy tôi còn trẻ tuổi, tôi rất hay quên, tôi còn vô tư nhẹ dạ,
niềm vui đến với tôi không lớn, nỗi buồn chạm đến tôi không
đau, tôi không có những kỷ niệm gì thật sâu sắc nên những trang đời
ấy đã bị xếp xó vào một góc sâu ở trong ký ức từ lâu, tưởng như
không bao giờ sẽ còn nhớ lại.

Sau này, tôi đã đi nhiều nơi, làm nhiều nghề, nghề dạy học tôi

cũng chỉ theo đuổi được một thời gian rồi thôi. Tôi luôn luôn cảm
thấy bất an trong lòng, cũng có thể bởi những khát vọng trong tôi
thúc giục hoặc bởi số phận đã bắt buộc tôi làm thế. Tôi chỉ ở Bâm
hơn hai năm trời rồi lặng lẽ bỏ đi. Tôi không biết những gì sẽ chờ
đợi tôi phía trước nhưng tôi không thể chôn vùi cuộc đời của tôi ở nơi
ấy được... Hôm tôi rời Bâm, mọi người mọi việc cũng giống như mọi
ngày thường. Không ai biết (cả tôi cũng không biết được) rằng tôi
sẽ đi một mạch đến hơn 30 năm sau mới quay trở lại. Hôm ấy tôi đi
bộ vào rừng giống như mọi bận vẫn đi lấy củi hoặc đi dạo chơi một
mình. Qua khỏi thung lũng, tôi trèo lên đỉnh núi Đười ươi trông ra
đằng xa. Núi tiếp như những vỏ mít ken dày, vỏ mít xếp lại. Cuối
chân trời có một ngôi sao lấp lánh đang dần bị ánh sáng ngày lấn
lướt muốn xoá chìm đi. Thế là tôi đi về phía ấy... Tôi không
muốn trông thấy ngôi sao kia lụi tàn...

**

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.