TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 227

Tôi cám ơn May, tặng anh một món quà nhỏ rồi theo thằng bé

chột mắt nhờ nó dẫn đường vào thăm nhà Doanh và đi lên núi
viếng mộ những người quen cũ.

Doanh ở trong một ngôi nhà lụp xụp tận cuối bản Hẻo. Tôi đến

gần, không thể nhận ra ông già gày gò, râu bạc, tóc bạc, da dẻ trắng
bạch như suốt đời chỉ sống trong một xó tối là Doanh hồi nào.

- Không nhớ, tôi không nhớ... - Doanh nói thều thào - Nếu có

tiền thì cho... Để mua thuốc phiện chứ để làm gì... Tôi không biết
Thiềm... không biết ai cả... Buồn lắm... Dạy học cho ai... có ai
hiểu gì mà học...

Ông già tội nghiệp quay mặt vào tường, rấm rứt khóc. Tôi để lại

cho vợ Doanh một món tiền rồi đi. Thằng bé chột mắt dẫn tôi lên
núi Đười ươi.

- Khoảng vài năm trước cũng có một bà sang trọng đến thăm

những ngôi mộ này - Thằng bé chột mắt bảo tôi - Bà ấy khóc một
lúc lâu rồi cho cháu năm nghìn.

Tôi đứng tần ngần nhìn hai ngôi mộ xếp đá, xung quanh cỏ

mọc um tùm. Ngày xưa ông An thích nhất nơi này.

Tôi thắp hương cho ông An, bà Hinh, cầu mong cho linh hồn

những người giản dị trung hậu ấy an nghỉ thanh thản.

Tôi xuống núi, trả tiền thuê thằng bé chột mắt. Giống như

cái bà sang trọng mà tôi thầm đoán là Xuân, tôi cũng cho thằng bé
năm nghìn.

2001

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.