TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 226

Tháng Chín năm ngoái tôi có dịp quay trở lại Bâm. Khi đến ngã

ba rẽ vào trường học, nhác trông thấy ngọn núi Đười ươi, lòng tôi
run lên vì cảm động. Bây giờ là đầu mùa Thu, mùa hoa cúc dại nở
vàng. Bướm trắng bay phấp phới từng đàn dọc hai bên đường. Mùi
hoa cúc dại ngai ngái vương vấn tưởng như vừa quen vừa lạ. Ngày
xưa tôi đã ở đây, đi trên đường này và từng mơ ước, tôi đã định ra bao
nhiêu kế hoạch cho cuộc đời tôi.

Ngôi trường cũ không còn nữa. Cảnh vật giờ đã khác xưa. Một dãy

phố mới mọc lên với chừng gần chục ngôi nhà bê-tông. Tôi hỏi
thăm mãi mới tìm thấy được một người quen. Cậu bé May ngày nào
nay đã trở thành một chủ tiệm cơm bình dân.

- Gần như không còn ai ở trường cũ nữa. Bố cháu mất năm

ngoái - May nói với tôi - Ông An với bà Hinh thì mất lâu rồi, mộ ở
trên núi Đười ươi. Nếu chú muốn viếng mộ họ thì chú cho thằng
bé chột mắt kia hai nghìn, bảo nó dẫn đường cho chú lên núi.

May bảo:

- Cháu có đọc báo, nghe nói chú đã trở thành nhà văn, đi Mỹ đi

Pháp, lại giàu có nữa. Ngày xưa ở đây, nghe nói chú chẳng hề nói
một câu nào!

May lại bảo:

- Thế nghề nhà văn là nghề gì mà giàu nhanh thế? Ông

Doanh (à, chú còn nhớ ông Doanh không?), ông Doanh vẫn còn
sống đấy! Ông ta bỏ vợ dưới xuôi, lấy một bà góa người Thái, bây
giờ sống ở trong núi nhưng nghiện thuốc phiện. Nếu chú muốn
thăm thì chú cũng cho thằng bé chột mắt kia hai nghìn bảo nó dẫn
đường cho chú vào thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.