TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 288

Tôi và giáo sư Lê đi bên nhau im lặng. Một cảm giác trìu mến và

biết ơn đối với ông tràn đầy lòng tôi.

- Nếu ông ấy ôm và hôn mình lúc này – tôi nghĩ – mình sẽ để

mặc ông ấy làm thế.

Giáo sư Lê lấy thuốc lá ra hút. Thường ngày ông không hút

thuốc bao giờ. Có lẽ bây giờ ông đang bối rối.

- Nếu như bây giờ chúng ta vào Hôtel kia, thuê một căn phòng,

gọi một bữa ăn tối nhẹ rồi ngồi tán phét thì có nên không? – Giáo
sư Lê hỏi tôi, tôi cảm thấy ông đang run bắn người lên, điều ấy
khiến tôi buồn cười.

Tôi im lặng bước đi. Tôi hình dung chúng tôi vào trong khách sạn.

Chắc chắn lúc ấy tôi sẽ như kẻ đã bị thôi miên. Trên chiếc giường
nệm trắng tinh, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà nơi có treo một
bóng đèn chùm sáng rực. Tôi cảm thấy bàn tay âm ấm của giáo sư
Lê lần lần cởi dần từng chiếc cúc áo trên người. Ông nín thở.
Rồi một sức nén như của bản năng nguyên sơ trào dâng. Ông kéo
chiếc quần jeans của tôi xuống thấp. Tôi hơi ưỡn người lên để cho
ông làm việc ấy dễ dàng. Chắc là ông sẽ hiểu hành động của tôi
chẳng khác nào một hành động đồng loã.

Ông đi sâu vào người tôi dần dần từng tí một. Tôi tưởng như

mình ngất đi.

- Những tiếng lòng líu la líu lo...

Giáo sư Lê nói. Tôi hốt hoảng vấp ngã khiến ông phải đưa tay

đỡ vội lấy tôi. Con đường phía trước điện giăng như sao sa...

- Đây là chỗ rẽ, tôi phải về rồi – Giáo sư Lê bảo tôi – Chào em,

chúc em may mắn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.