TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 294

Ông Hân cuống quýt lấy nước nóng, lấy muối để rửa vết

thương rồi băng bó lại. Vị khách thều thào:

- Tôi đi suốt ngày suốt đêm đã mấy hôm rồi, không có một

hột cơm nào vào bụng. Tôi ở tận trên Móng Cái…

Vị khách nói xong thì cứ thế ngủ thiếp đi, có lẽ không làm sao

chế ngự được mình. Ông Hân thương hại, lấy tấm dạ mỏng đắp
cho ông khách rồi kéo cái tay nải kê đầu, để thanh đoản đao bên
cạnh. Xong xuôi, ông đi xuống bếp bắt gà làm thịt, nấu cho ông
khách nồi cháo để chờ khi dậy thì ăn.

Khoảng sang giờ Hợi thì bà Hân về. Cả hai mẹ con rét run cầm

cập. Ông Hân ra tận ngoài ngõ đón vào.

- Khổ! - Ông Hân rền rẫm – Bói toán có được gì không?

Bà Hân xuýt xoa vì lạnh, răng đánh vào nhau lập cập:

- Hay quá ông ơi, con Nhi nhà này phúc lộc như giời như biển…

Vào nhà rồi tôi kể cho mà nghe…

- Nhà đang có khách - Ông Hân kéo hai mẹ con xuống bếp, sung

sướng, đắc ý – Có biết ai không? Ông Cả Giao đấy!

- Cả Giao nào? – Bà Hân ngẩn ra ngờ vực.

- Cả Giao chứ Cả Giao nào! Cả Giao ở bên Hải Thịnh!

Nhi giật mình, mắt long lanh sáng. Ông Cả Giao là thày anh

Bằng, chắc là có chuyện…

Ba người xuống bếp. Ông Hân chất rơm để lửa bùng lên cho

hai mẹ con sưởi ấm. Ông Hân kể chuyện, chẳng câu nào vào với câu
nào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.