TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 296

Ông Cả Giao đã ngồi dậy. Bà Hân bưng nồi cháo gà thơm phức

lên mời khách. Nhi múc cháo ra bát, hai tay bưng lên. Ông Cả Giao
chẳng khách khí gì, húp một lúc hết ba bát cháo nóng hổi rồi khà
một tiếng. Dọn dẹp xong xuôi, ông Hân định đốt thêm ngọn đèn
dầu nữa cho sáng thì ông Cả Giao gạt đi:

- Đa tạ ông, mỗ đang rất vội. Xin mời ông bà ngồi đây mỗ xin

thưa chuyện.

Ông Cả Giao mở tay nải, lấy ra một vuông vải điều đặt lên bàn,

trong đó đựng đầy vàng bạc. Xong xuôi, ông quỳ xuống đất trước
mặt hai ông bà Hân, tay chắp vào nhau cung kính:

- Xin nhị vị nhận của mỗ đây một lạy!

Ông Hân luống cuống, đỡ khách:

- Không dám! Không dám! Sao ngài làm thế?

Ông Cả Giao đứng lên, đĩnh đạc ngồi xuống rồi nói:

- Thưa ông bà, chẳng là cháu Bằng nhà tôi với con cháu Nhi hai

đứa vốn có duyên phận với nhau. Nhẽ ra nhà tôi phải sang hầu
chuyện với hai ông bà đã từ lâu rồi. Chẳng may nhà tôi gặp hạn, bọn
cướp đốt nhà, cướp của, người còn người mất. Cháu Bằng bị
thương, bây giờ vẫn đang lưu lạc ở xa. Cháu chỉ tâm niệm một điều
làm sao có được cháu Nhi bên cạnh… Tôi phải phá vây về đây, cũng
là thương con, đường đột dâng lễ, muốn đón cháu Nhi nhà ta đi ngay
bây giờ. Nhà tôi có hơn mấy chục mạng người, kể cả người làm người

, tất cả đều bị giặc kia chém sạch, nay còn có mỗi giọt máu này

thôi! Xin hai ông bà với con cháu Nhi cứu nó! Cứu một mạng người
phúc đẳng hà sa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.