TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 91

Ông nghĩ về điều khác. Ông đặt mình vào vị trí của Môren, vào vị
trí của những người Pháp. Ông cho rằng buổi tiếp tân chẳng quan
trọng gì và sự có mặt hay không có mặt của ông đều chứa hiểm họa.
Ông sẽ mang tiếng hèn nhát nếu ông từ chối. Ông sẽ thành lố
bịch nếu ông có mặt.

- Thế lố bịch hơn hay hèn nhát hơn? - Đề Thám tự hỏi. - Thôi

thì lố bịch còn hơn hèn nhát!

- Tôi sẽ đi, đi một mình, đi ngựa... Sẽ ăn mặc như một chàng rể... -

Đề Thám vừa nói với bà Ba Cẩn vừa đội lên đầu chiếc khăn xếp
trứ danh thửa mãi tận phố Hàng Lọng Hà Nội, chiếc khăn quái đản:
không thể dùng làm mũ, cũng không thể dùng để lau mặt được.

- Ông muốn đi ngựa thì đi... nhưng đến Bắc Giang tôi sẽ cho

phu kiệu đón. - Bà Ba nói vậy rồi lại thở dài.

Đề Thám bực mình: ông không thích người ta quan tâm nhiều

quá đến mình. Ông bảo:

- Đừng làm phiền tôi.

- Nhưng ông làm phiền mọi người. - Bà Ba bẻ lại.

Sự đời là thế. Bà Ba có lý của bà Ba, cũng như bà Cả có lý của bà

Cả vậy.

Đề Thám giật cương, thúc con ngựa ô ra khỏi cổng đồn Phồn

Xương. Ông cho ngựa đi bước một, lang thang trong rừng. Ông thích
như thế.

Đây là thiên nhiên: cành cây xòa trước mặt, tiếng chim hót,

những giọt nước mưa đọng lại trên cây, mùi lá mục ẩm ướt, những con
chim xanh, con chim đỏ, con chim vàng, những cánh mối ướt rụi,
những con bọ nhảy, tiếng vượn kêu não nùng, bông hoa bé xíu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.