TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 122

Nghĩ một lát.

Lại lấy thêm cái nữa.

“Chị à, bánh đậu đỏ chị vừa chọn chính là loại bánh đặc biệt của nhà

hàng chúng tôi, chúng tôi đã làm hơn hai mươi năm nay đấy ạ”, một cô gái
trẻ đeo tạp dề, tuổi chừng mười bảy, mười tám miệng cười tươi tắn giới
thiệu với cô, “Đó cũng là loại bánh được rất nhiều khách quen ưa chuộng,
hy vọng chị sẽ thích”.

Nụ cười ấy như tắm ánh nắng xuân.

Chân chất, trong veo.

Diệp Anh không nén nổi, cũng mỉm cười với cô.

Trong lúc đợi trả tiền, bức rèm cửa phòng bên chợt vén lên, một phụ

nữ trung niên to béo, có vẻ là thợ làm bánh vừa bước ra vừa nói: “Tiểu
Nguyên à, sắp hết bơ rồi, nhớ đi mua nhé”.

“Con biết rồi.”

Cô gái trẻ Tiểu Nguyên khéo léo bỏ hai chiếc bánh đậu đỏ vào túi

giấy, đưa cho Diệp Anh, vẫn nụ cười tươi tắn nói: “Cảm ơn, rất mong lần
sau chị lại đến”.

Tiếng chuông gió lại ngân nga.

Nhìn theo bóng Diệp Anh đi xa ngoài cửa, Tiểu Nguyên cười cười nói

với mẹ: “Chị ấy đẹp quá, nếu con đẹp bằng nửa chị ấy, không, chỉ cần bằng
một phần ba thôi, thì con đã sung sướng lắm rồi”. Nói xong, ngoái lại, thấy
mẹ cũng đứng ngẩn nhìn ra ngoài cửa như thôi miên, “Mẹ, sao mẹ nhìn
ngây ra thế!”.

Người phụ nữ ngơ ngẩn một lát, rồi lắc lắc đầu, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.