TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 133

Cô che chiếc ô lớn màu đen, nước vẫn nhỏ ròng ròng dọc theo viền ô.

Như một đóa tường vi đen trong đêm mưa.

Mái tóc cùng đôi mắt đều mang một màu đen láy, màn đen u trầm tựa

cái hố sâu thăm thẳm hút người ta vào đó. Nhưng làn da lại trắng một cách
bất thường, bàn tay nắm cán ô gần như trong suốt.

Cơ hồ có thể nhìn thấy khớp xương ngón tay.

Nhưng, cô rất đẹp.

Một vẻ đẹp huyền bí nhưng vô cùng dữ dội.

Giống như lớn lên ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, một vẻ đẹp

lạnh lẽo. Thu chiếc ô lại, cô gái đi đến đứng bên phải anh, cách cánh tay
anh chỉ mấy centimet. Khí lạnh của nước mưa ẩm ướt tỏa ra quanh cô, anh
có thể nhìn thấy màu môi nhợt nhạt, hàng mi đen dày đặc biệt như dệt bằng
tơ đen của cô.

Mở nắp chiếc khay nhựa trước mặt anh.

Cô gái cặp hai chiếc bánh hình bầu dục như không nhìn thấy anh, rồi

lạnh lùng đi đến chỗ trả tiền. Một phụ nữ trung niên béo đậm bỏ chiếc bánh
vào hộp giấy đưa cho cô, nhiệt tình nói chuyện, còn cô chỉ ậm ừ vài tiếng.

Chiếc bánh đó được cô gái bẻ đôi, một âm thanh rất nhỏ vang lên và

sau đó, trong không khí bỗng tỏa ra mùi đậu đỏ ngọt lịm, giống như mùi
đậu đỏ ngày trước mẹ hầm. Cô gái thong thả, chăm chú ăn từng miếng, cảm
giác như trên đời không còn chuyện gì quan trọng hơn việc ăn chiếc bánh
đó.

Sau đêm ấy, anh nhớ tên nhà hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.