anh, vẫn có sợi khí tanh tanh, người run bần bật, cô ôm riết lưng anh, run
run hôn anh.
Cái hôn mỗi lúc càng không thể kiềm chế.
Chàng thiếu niên lúc đó, cơ thể căng tràn khí huyết, sôi sục như sắp
bùng nổ, bức tường rêu ẩm ướt không thể làm dịu cái nóng rần rật trong
người, ghì chặt cơ thể mềm mềm thơm thơm của cô, không biết từ lúc nào
hai người đã lăn ra tảng đá xanh trong ngõ.
Phía xa pháo hoa bùng nổ trên không.
Những tia sáng màu tím huy hoàng sáng rực bầu trời, mặc dù cơ thể
non trẻ của anh nóng bỏng sôi lên như sắp bốc cháy, nhưng anh nghiến
răng, người run run hơi buông cô ra. Nằm trong lòng anh, mặt cô đỏ ửng từ
từ mở mắt, trong đôi mắt đen thẳm có làn sương mong manh như ánh sao,
dâng lên như sóng, lóng lánh hơn pháo hoa.
“Hãy để em quên những cái đó.”
Khẽ nói vào tai anh, bàn tay mang hơi lạnh của cô luồn trong áo
phông, vuốt ve làn da nóng bỏng của anh. Đó là giọt nước cuối cùng tràn
ly, cơ thể chàng thiếu niên đã không thể kiềm chế, mút chặt môi cô, anh thở
hổn hển, đem ngọn lửa rừng rực trong người cô truyền hết sang cơ thể anh!
Pháo hoa phía xa lại vọt liên tiếp lên tầng không.
Trong ngõ vắng, ánh trắng chênh chếch chiếu lên hai bóng người đang
quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp, non trẻ và không quy tắc.
Màn đêm hòa trong ánh sáng rực của pháo hoa, mỗi lúc càng lộng lẫy, càng
dày đặc.
Ngọt ngào, tuyệt diệu đến nát lòng.