TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 197

“Ha ha”, Việt Xán cười lớn nhưng thần sắc vẫn bất động, “Em thay

đổi thật rồi, có thể điềm nhiên nói ra những điều đó. Em nghĩ tôi sẽ bị mắc
lừa sao? Em rắp tâm muốn lấn át Sâm Minh Mỹ, em đã nghĩ chưa, để em
phụ trách dự án này, tôi biết nói thế nào với Sâm Minh Mỹ? Cô ấy đã ấp ủ
dự án đó hơn một năm rồi”.

“Em tin là anh có cách.”

Diệp Anh cười nhạt.

“Không thể”, Việt Xán cau mày, từ chối thẳng thừng, “Tôi nói lại lần

nữa, em hãy rời khỏi Tạ gia, đi ngay ngày mai! Nếu không…”.

“Sao?”

“Khi Tạ gia biết rốt cuộc em là ai, em cũng chỉ có một lựa chọn là ra

đi.”

“Anh uy hiếp em?”, cô cười.

“Nếu như vậy có tác dụng”, mắt Việt Xán sa sầm.

“Ha ha”, cô mỉm cười lắc đầu, ánh mắt lóng lánh nhìn anh, “Anh

tưởng rằng chỉ anh mới có thể uy hiếp em? A Xán, nếu Sâm Minh Mỹ biết,
lần đầu tiên trong trắng của anh đã trao cho em, chính anh bố trí cho em
đến Tạ gia, và dù anh với cô ta tình sâu ý nồng nhưng sâu trong lòng
anh…”.

Những ngón tay mảnh dẻ chỉ vào ngực anh, cô cười ngọt ngào: ”…

Sâu trong lòng anh, một tình yêu sâu sắc, không thể nào quên, chỉ có mối
tình đầu là em, anh nghĩ, cô ấy vẫn còn say mê anh, tin tưởng anh như bây
giờ sao?”.

Việt Xán nhìn cô rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.