TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 307

Một sợi máu rỉ ra từ mép Diệp Anh.

“Cô…”, Tạ Hoa Lăng túm lấy cô, giận dữ hét lên, “Đồ kẻ cắp! Đồ lừa

đảo! Đồ rác rưởi! Trời ơi! Vậy mà tôi để cho nó ở trong Tạ gia lâu như vậy!
Trời ơi…! Quản gia! Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Thời gian vừa rồi
còn dám đánh Minh Mỹ! Sao còn đứng ngây ra đấy, quản gia, tôi bảo mau
đi báo cảnh sát, ông có nghe thấy không!”.

Một Diệp Anh trắng bệch.

Lấy tay lau vết mấu, cô nhếch mép, lòng lạnh ngắt, tê liệt, ngẩng đầu,

dôi mắt đen thẳm nhìn Tạ Hoa Lăng.

“Cô, cô nhìn xem”, Sâm Minh Mỹ đột nhiên xen vào, “Vừa rồi cô ta

đánh con cũng với ánh mắt như vậy, thật đáng sợ, giống như sắp giết người
vậy”.

Tạ Hoa Lăng kinh ngạc, “Giết người?”.

“Bị giam sấu năm trong trại cải tạo, không thể là tội ăn cắp vặt”, Sâm

Minh Mỹ ngừng lại, “Có lẽ là tội nặng, rất có thể là… tội giết người”.

Tạ Hoa Lăng bất ngờ lùi lại hai bước.

“Tôi nói đúng không?”, Sâm Minh Mỹ nhìn chòng chọc Diệp Anh,

“Rốt cuộc cô phạm tội gì? Có phải tội giết người không?”. Lần trước Thái
Na đã nói với cô, chỉ biết Diệp Anh phạm trọng tội, nhưng là trẻ vị thành
niên, cho nên toàn bộ hồ sơ đã bị niêm phong lưu trữ.

“Cô đoán xem!”, môi vều lên một cục nhỏ, Diệp Anh cười nhạt, “Sâm

tiểu thư thần thông quảng đại, chút việc đó đâu cần tôi phải nói ra”.

“Cút…!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.