TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 310

Bóng áo trắng bị mưa hắt, bị gió đánh loạng choạng, càng đi càng xa,

dần dần mất hút.

Tạ Phố thoạt đầu không nhận ra cô.

Bởi vì anh không nhìn thấy mặt cô.

Anh chỉ nhận ra bóng lưng cô.

Mấy năm nay, mỗi lần anh theo lệnh Nhị thiếu gia mang đồ đến trại

quản giáo thiếu niên, đều đưa cho người quản giáo chuyển vào. Chỉ có một
lần anh nhìn thấy bóng lưng cô từ xa, hình như đang ôm chồng tạp chí hoặc
dụng cụ cẽ, bóng lưng quả rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp cô đơn, lạnh lùng.

Một tội phạm thiếu niên, lại có dáng vẻ như vậy, một dáng vẻ gần như

cao ngạo.

Mỗi lần như vậy, cũng như tối nay anh đều nhìn theo bóng lưng cô

gái, nhìn bóng cô đi xa dần, thậm chí đến khi không nhìn thấy nữa.

“…”

Trong giấc ngủ mê man bởi tác dụng của thuốc, hơi thở Việt Tuyên

mỗi lúc càng dồn dập, ngực phập phồng càng dữ, môi cũng tím dần, trán
toát ra những giọt mồ hôi lớn. Tạ Phố vội rời cửa sổ đến bên giường, dùng
khăn bông ấm lau mồ hôi cho anh. Mười lăm phút trước, bác sĩ đã dùng
thuốc giảm đau mới nhất, loại thuốc này có thể gây mê ý thức của bệnh
nhân, từ đó giảm nhẹ đau đớn khi tỉnh.

Mồ hôi thấm ướt gối trăng.

Bỗng rên lên một tiếng trong vô thức, hai mắt nhắm nghiền, đầu xoay

qua xoay lại trên gối, cơn run của cơ thể mỗi lúc càng đến nhanh, cơ hồ
như anh gặp ác mộng, đang cố gắng giãy dụa tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.