TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 331

“Chẳng lẽ anh muốn tôi tin anh là kẻ si tình ?”, cô cười nghiêng ngả,

lấy cùi tay lau nước mắt, liếc xéo anh, “Thật đáng tiếc, Nhị thiếu gia, tôi
không thích anh. Từ đầu đến cuối tôi đều lợi dụng anh. Gặp gỡ ở Paris, là
do tôi tra được lịch trình của anh, mỗi câu tôi nói đều cố tình làm cho anh
thích tôi, cử chỉ dịu dàng với anh, sự chu đáo tỉ mỉ với anh, cũng hoàn toàn
là do tôi ngụy tạo, bao gồm cả vừa rồi, tôi có tình bỏ đi trong mưa to gió
lớn, cũng là cố tình đánh vào tình cảm của anh, khiến anh phải thương xót
tôi”.

Ghé khuôn mặt đáng yêu sát mặt anh, cô nói vào tai anh, vẻ khiêu

khích:

“Nhị thiếu gia si tình của tôi, vậy bây giờ anh còn thích tôi không ?”

Hơi ấm từ miệng cô vấn vít.

Ánh mắt Việt Tuyên mờ dần, hàng lông mày chau lại, né đầu ra xa.

“Ha ha ha, không chịu nổi rồi chứ gì ! Vậy mà anh còn dám nói anh

thích tôi !”, mắt lóe ra tia dữ tợn, nụ cười tươi thắm mà lạnh băng, “Nếu
thích tôi thật thì khi tôi nằm viện tại sao anh không đến thăm tôi một lần ?!
Tôi gọi cho anh bao nhiêu cú điện thoại, anh không một lần nhấc máy !
Không một lần gọi lại cho tôi ! Anh thấy tôi ngu xuẩn thế nào, mới tin là
anh thích tôi ?!”.

“…”

Anh vẫn im lặng, bàn tay nắm chặt tay vịn xe lăn. Môi mím thành

đường thẳng, cô cứng người đứng lên, không muốn nhìn con người xanh
xao ướt nước của anh, lạnh lùng nói: “Từ nay, tôi đi đường tôi, anh đi
đường anh. Những gì trước đây tôi có lỗi với anh, mong anh rộng lượng bỏ
qua, không so đo với tôi. Tạm biệt”.

Mưa đã tạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.