TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 342

“Em ngốc quá ! Em nghĩ lại xem, thời gian lâu như vậy, đã bao giờ

Việt Tuyên chính thức giúp em chưa ! Chưa, chưa một lần ! Em chỉ là cộng
cụ cậu ta dùng để uy hiếp anh ! Cậu ta sẵn sàng vạch trần quan hệ trước đây
của anh và em, để buộc anh từ bỏ Minh Mỹ !”

Không,

Không phải anh chưa từng giúp cô.

Lúc ở Paris, chính Việt Tuyên đã giữ cô lại, cho cô ở trong khách sạn,

không phải lang thang ngoài đường. Lúc xảy ra tai nạn Việt Tuyên đã giữ
chặt cô, còn bản thân anh bị trọng thương, suýt bại liệt. Trở về nước, cũng
là Việt Tuyên một lần nữa giữ cô lại, biết rõ cô có mục đích khác, nhưng
vẫn để cô ở bên cạnh.

Lần này, khi cô đã hoàn toàn gục ngã.

Vẫn là Việt Tuyên.

Cho cô một không gian để hít thở.

Nhìn cô, ánh mắt Việt Tuyên càng ấm áp:

“Anh có thể.”

“…?”, Diệp Anh ngây người.

“Chỉ bị cảm thôi, sức khỏe anh không có vấn đề gì lớn”, cơ hồ nhìn

thấy vẻ lo âu của cô, ánh mắt anh dìu dịu, ấm áp, “Anh biết, MK hiện đang
khó khăn, cần một khách hàng có thân phận và địa vị cao quý phá vỡ cục
diện đó. Em thấy ai thích hợp, anh có thể cùng em đến gặp họ, ra nước
ngoài cũng được, Tạ Bình sẽ thu xếp mọi việc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.