TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 402

báo thù, anh đều không bận tâm cơ mà ? Nếu vậy, Việt Tuyên thích tôi, tôi
nhận lời cầu hôn của anh ấy sao anh còn gặng hỏi ?”.

“Diệp Anh !”, mắt Việt Xán như nảy lửa.

“Cảm ơn, cuối cùng anh đã gọi tên tôi”, cô nheo mắt, “Nhưng tôi

không hiểu tại sao trông anh có vẻ tức giận như vậy ?”.

“Cô…”, cố kiềm chế nỗi oán hận muốn bẻ gãy cổ cô, ngực phập

phồng dữ dội, anh hít sâu, giọng khàn đặc hỏi:

“Em thích anh ta ?”

“Ai ?”

“Việt Tuyên !”

“À”, cô cười, “Thích”.

Mắt tối sầm Việt Xán kinh ngạc nhìn cô, nộ khí như núi lửa bùng phát

toàn thân, mặt tím ngắt, tay nhằm vào cô, vung lên ! Bị Việt Xán ép vào
cửa phòng không còn chỗ tránh, cô hốt hoảng nhắm mắt, bên tai một tiếng
gió rít, đầu óc trống rỗng, nhưng mặt lại không thấy cảm giác nóng ran đau
đớn. Cô đã tưởng có thể thở phào, chợt từ trên đỉnh đầu lan ra cơn đau kịch
phát, mười ngón tay anh sục vào tóc cô, giật mạnh, đau rát, cảm giác cả
người như sắp nổ tung !

“Á…”, đầu đau như muốn nứt ra, Diệp Anh giãy dụa giữa cánh tay

anh: “Đau! Bỏ tôi ra, đau”.

“Cô cũng biết đau sao ?!”, nhìn sắc mặt trắng nhợt đau đớn của cô,

ánh mắt Việt Xán nóng đỏ như lửa, hai cánh tay càng điên cuồng xiết chặt
cô hơn ! Anh muốn làm cô đau, anh muốn làm cô đau ! Dẫu cô đau đớn
ngàn vạn lần cũng không bằng một phần nỗi đau lúc này của anh ! Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.