Mặc cho cô đùa nghịch với ngón tay mình, Việt Tuyên dịu dàng nhìn
cô, bỗng nhiên hai tai ửng đỏ, thì thầm: “Em muốn một chiếc nhẫn lấp lánh
hơn những vì sao đúng không?”.
Cô hơi ngẩn người. Ánh mắt phức tạp liếc qua mặt anh, cô cười, mi
khẽ chớp, trả lời: “Nếu như anh tìm thấy”.
***
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vài ngày sau, khi tận mắt chứng
kiến Diệp Anh và Việt Tuyên cùng nhau xuất hiện tại phòng ăn nhà họ Tạ,
trái tim Sâm Minh Mỹ như bị ai đó ra sức bóp nghẹt.
Rèm cửa màu tím kiểu cung đình đẹp đẽ xa hoa. Đèn chùm pha lê
trắng hình nến rọi xuống bàn ăn dài. Như thể đã được chính thức công nhận
là bạn gái Việt Tuyên, Diệp Anh ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng, tỉ mỉ chăm
sóc anh dùng cơm, hai người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau, thì thầm
to nhỏ. Còn Tạ lão thái gia và Tạ Hoa Lăng đều dùng cơm với vẻ tự nhiên,
như thể sự việc đêm mưa gió ấy chưa từng xảy ra.
“Còn vài ngày nữa là đến ngày diễn ra lễ trao giải Quả cầu vàng rồi”,
dùng thìa bạc múc canh cá màu trắng sữa một cách nho nhã, Sâm Minh Mỹ
uống một ngụm, hướng ánh mắt về phía Diệp Anh, mỉm cười nói tiếp,
“Xán và tôi định đến Hollywood cổ vũ cho Phan Đình Đình, hai người có
muốn đi không?”.
Nghe giọng điệu thoải mái và tự tại kia, Diệp Anh nhìn Sâm Minh Mỹ
dò xét. “Lễ phục làm xong rồi chứ?”, người mở miệng trước lại là Tạ Hoa
Lăng. “Vâng ạ, thưa bác gái”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười. “Vậy thì nghỉ ngơi
một chút đi”, Tạ lão thái gia vẻ mặt tươi cười hiền từ nói, rồi sai người làm
mang lên cho Sâm Minh Mỹ một bát tổ yến rất lớn, “Cháu ngoan, gần đây
cháu mệt mỏi và gầy đi nhiều rồi, phải tẩm bổ cho lại người”. “Phan Đình
Đình chọn lễ phục của cháu à?”, Tạ Hoa Lăng hỏi với vẻ phức tạp. “Lễ trao