dạ rồi à? Cô vắt óc suy nghĩ, lao tâm khổ tứ, chẳng phải vì giây phút này
được lên mặt với tôi sao?”
Mắt nhìn trừng trừng, Sâm Minh Mỹ lao đến, hai tay giữ chặt bả vai
Diệp Anh, hét lên: “Nào, khoe khoang đi! Nói cho tôi nghe, cô định khoe
khoang như thế nào? Khoe đi! Khoe đi!”.
Trong màn đêm, tiếng gào thét căm phẫn của Sâm Minh Mỹ sắc nhọn,
đã gây sự chú ý của các quan khách khác xung quanh ban công. Rất nhanh,
những bóng người áo đen như mây khói xuất hiện, lịch sự mời quan khách
xung quanh đến nơi khác, cánh cửa dẫn đến phòng tiệc cũng được đóng lại.
Khoảng không gian này giờ đây chỉ còn lại Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ.
“Cô uống say rồi.” Diệp Anh chán ngán đẩy Sâm Minh Mỹ ra.
“Ha, ha, ha, ha!” Sâm Minh Mỹ cười lớn, tiếng cười đầy hận thù,
khinh miệt, trừng mắt nhìn Diệp Anh, nói, “Cô cũng thấy mất mặt đúng
không? Ngay cả khoe khoang với tôi cũng cần không gian yên tĩnh! Được!
Được! Bây giờ không còn ai nữa rồi, khoe khoang đi, khoe khoang đi,
tuyên bố thắng lợi của cô đi, lên lớp tôi đi, rốt cuộc cô đã đáp ứng điều kiện
gì của Phan Đình Đình, khiến con tiện nhân đó phản bội tôi?”.
“Khoe khoang?”
Giật lấy ly champagne đang chao đảo trên tay Sâm Minh Mỹ, Diệp
Anh điềm nhiên cười, nói: “Đánh bại một kẻ hèn mọn như cô cũng đáng để
tôi phải khoe khoang sao?”.
“Cô nói cái gì?!”
Sự khinh miệt và giễu cợt trong câu nói đó giống như một quả bom,
trong chốc lát khiến Sâm Minh Mỹ bị đốt cháy, đôi mắt rực lửa, gầm lên
căm phẫn, “Nếu không phải cô dùng thủ đoạn vô liêm sỉ nào đó, đêm nay
Phan Đình Đình sẽ mặc bộ lễ phục của tôi! Chính miệng cô ta đã đồng ý là