TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 487

Khi Việt Xán cô gắng kiểm soát hơi thở, miễn cưỡng ngẩng đầu ra

khỏi cơ thể Diệp Anh, đáy mắt anh ánh lên sự ngang ngược bất kham đầy
nam tính, hai má lại đỏ bừng, hoang dại, quyến rũ như đóa tường vị dại đỏ
thắm đang nở rộ.

Ánh mắt anh nhìn cô mê dại.

Cô đã không còn giãy giụa từ lâu.

Nằm lặng như tờ trên chiếc ghế sô pha màu xanh cô ban, sắc mặt trắng

bệch như thể đã chết, mắt nhắm nghiền, chỉ có cơ thể run rẩy từng hồi, cho
thấy là cô vẫn còn sống.

Trái tim anh đột nhiên thắt lại.

Khí sắc hồng hào trên má cô nhanh chóng nhạt đi, anh nắm chặt tay,

đôi môi khô khốc khẽ động nhưng không phát ra chút âm thanh nào. Rất
lâu sau, ngón tay anh ngập ngừng chạm vào khóe mắt cô, hàng mi đen dài,
cong vút như một màn sương lạnh, cảm giác ẩm ướt như nước mắt khiến
những ngón tay anh như bị thiêu đốt, trái tim sợ hãi, đau đớn dữ dội!

“Tường Vi…”

Giọng nói khản đặc, anh cẩn thận từng li từng tí nâng cô ngồi dậy trên

ghế sô pha. Nhẹ nhàng, định để cô dựa vào lòng mình. Hàng mi lạnh băng
giương lên, cô lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt u tối, như nhạo báng, như mỉa
mai. Cô lạnh lùng, thờ ơ nhìn anh, như thể linh hồn cô bị giam giữ nơi đáy
sâu tăm tối khôn cùng.

“… Đừng như vậy.”

Giọng khàn đặc, Việt Xán nhẹ nhàng ôm lấy cô, má kề sát mái tóc dài

đen lạnh của cô. Anh nhắm mắt, trái tim đau đớn như bị xé nát thành từng
mảnh. Anh biết rõ cô đã từng trải qua điều gì, những vết thâm ô uế trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.