TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 492

“Mở cửa!”

Bên ngoài cánh cửa màu trắng sữa là tiếng đập cửa rầm rầm, sau đó là

giọng say mèm của Sâm Minh Mỹ:

“Diệp Anh, cô ra đây cho tôi! Ra đây!”

Tiếng đập cửa, đá cửa rầm rầm, dường như đã gây sự chú ý của rất

nhiều người. Mặc kệ những tiếng thì thầm bàn tán xung quanh, Sâm Minh
Mỹ say xỉn vẫn kêu là ầm ĩ:

“Ra đây cho tôi. Diệp Anh! Tôi biết cô đang ở trong đó! Đồ đàn bà đê

tiện, sao lại phải kéo kín rèm! Cô muốn quyến rũ Việt Xán đúng không!
Cô… ra đây… cho tôi.”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa mở ra, Sâm Minh Mỹ loạng choạng bước

vào, Việt Xán mặt lạnh băng, lại đóng cửa cái “rầm”!

***

Trong màn đêm, mưa bụi lất phất rơi như một tấm kính màu đen trong

suốt, tất cả đều mịt mù trong hơi ẩm như sương. Trong trang viên, khách
khứa đã vãn dần, chỉ còn lại ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc tắt dần nơi phòng
tiệc. Tay cầm chiếc áo khoác vai mềm nhẹ, Tạ Phố cười nho nhã, đứng
trước cửa phòng khách nhỏ. Khi Diệp Anh bước ra, anh ta ân cần đưa nó
cho cô.

Tạ Phố không giải thích vì sao mình lại có mặt tại đây. Dường như anh

ta cũng chẳng bận tâm đến việc Việt Xán và Sâm Minh Mỹ ở lại trong căn
phòng đó sẽ xảy ra chuyện gì. Anh ta đi theo bước chân Diệp Anh, nói với
cô: “Nhị thiếu gia đã tỉnh rồi”.

Diệp Anh hơi sững người, lặng lẽ kéo chặt áo khoác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.