Tay nắm chặt dây buộc áo khoác, mưa lạnh lẽo lăn tròn trên mái ô rồi
nhỏ xuống, mái tóc dài của cô đã hơi ướt, vết sẹo nhỏ dài trên trán trắng
bệch. Thờ ơ bước đi, mãi đến khi Tạ Phố đỡ mình, cô mới phát hiện ra phía
trước là những bậc thang.
Tạ Phố thu ô lại.
Giống như tất cả những nơi Việt Tuyên đã từng ở, hành lang sạch sẽ,
yên tĩnh, những người bảo vệ nghiêm trang chờ lệnh, y tá đặc biệt cũng âm
thầm chờ ở một nơi không xa bên ngoài, không phát ra bất cứ âm thanh
nào. Thấy cô và Tạ Phố đến, tất cả mọi người đều lặng lẽ cúi chào.
Tạ Bình đứng bên ngoài phòng ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Anh,
rồi khẽ gõ cửa, báo: “Diệp tiểu thư đến rồi”, sau đó, đợi khoảng hai giây
mới mở cửa cho Diệp Anh vào.
Trong phòng không bật đèn. Không gian tăm tối. Vừa từ ngoài sáng đi
vào, mắt Diệp Anh không thích nghi ngay được, choáng váng mấy giây
mới nhìn thấy rèm cửa chấm đất được kéo lên, bóng lưng Việt Tuyên trên
xe lăn lạnh lẽo, những vệt mưa mịt mù lạnh buốt đan xen trên mặt kính,
giống như bức màn nước vô cùng vô tận.
Cánh cửa sau lưng khép lại, cô khẽ hít một hơi, đôi môi cong lên nở
nụ cười, đôi mắt cũng tràn ngập ánh nhìn dịu dàng, cởi bỏ áo khoác đã ẩm
ướt vì mưa, sau đó nhanh nhẹn bước đến, “Anh dậy rồi à?”. Dịu dàng ngồi
xuống bên xe lăn, Diệp Anh ngẩng đầu nhìn Việt Tuyên, rồi nắm lấy tay
anh, bàn tay lạnh lẽo khiến cô khẽ giật mình.
Việt Tuyên chăm chú nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt xa
xăm, lạnh nhạt như đang nghĩ gì, xa vời như cách trăm sông ngàn núi, anh
rút tay ra khỏi tay cô. Cô sợ hãi, hàng mi khẽ động bất an. Khi mới gặp
anh, anh cũng thường xa cách và lạnh nhạt như vậy.
“Tuyên…”