TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 495

Lòng bàn tay trống rỗng, Diệp Anh sợ hãi. Tạ Phố đứng ngoài cửa

phòng khách, Sâm Minh Mỹ đột nhiên xuất hiện, cả những hình ảnh giữa
cô và Việt Xán lúc nãy, lẽ nào tất cả mọi chuyện, Việt Tuyên đã…

Không dám nghĩ thêm nữa, trong lòng chợt dấy lên thứ cảm giác sợ

hãi không thể gọi tên! Cô lại nắm chặt tay Việt Tuyên, cố gắng để đôi mắt
mình long lanh, cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói:

“Để em đoán nhé, có phải sau khi tỉnh dậy không thấy em, không ngủ

được nữa nên ngồi đây đợi em phải không? Như thế không ngoan đâu nhé.
Hôm nay anh đã mệt mỏi cả ngày rồi, phải ngủ một giấc thật say mới đúng.
Bây giờ em quay lại rồi…”

“Diệp Anh.”

Giọng nói lạnh lùng, mệt mỏi như màn mưa bụi trong đêm sâu, sắc

mặt nhợt nhạt, Việt Tuyên nói:

“Rất xin lỗi, anh không làm được.”

“Hả?”, Diệp Anh sợ hãi.

“Anh không làm được, Diệp Anh.” Thất thần nhếch khóe môi, Việt

Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, cố che giấy hơi thở khó khăn trong lòng ngực,
“Nếu như trong đáy lòng em vẫn yêu Việt Xán, mà không phải anh, anh
cũng không muốn ép em”.

“Tuyên…”

Đầu ngón tay nhợt dần, cô nắm chặt tay anh, đầu óc trống rỗng vài

giây, thở gấp, khẩn thiết nhìn anh: “Anh hiểu lầm rồi! Đúng là khi nãy em ở
cùng Việt Xán nhưng không phải như anh nghĩ đâu! Vì lễ trao giải lần này
em đã đánh bại Sâm Minh Mỹ nên cô ta có chút mất kiểm soát, xung đột
với em và bị Việt Xán nhìn thấy. Trong phòng khách, Việt Xán đã cảnh cáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.