TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 497

cũng tưởng rằng… Anh có thể không bận tâm những lời nói yêu thương
của em có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả…”

Lồng ngực càng lúc càng phập phồng dữ dội, nhịp thở trở nên ngắn và

dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn, gương mặt Việt Tuyên trắng bệch,
nét mặt lại dần lạnh lùng, mệt mỏi như thể không chạm tới:

“Bây giờ thì anh biết, anh không làm được. Em ở bên anh ta khiến trái

tim anh đau đớn tột cùng, ghen tuông, sẽ khiến anh mất hết lý trí.”

Trầy trật điều khiển xe lăn, Việt Tuyên từ từ rời khỏi cửa sổ. Bên

ngoài mưa mù dày đặc, cô vẫn ngồi như vậy, toàn thân lạnh buốt. Giây phút
này, cô đột nhiên hoảng hốt! Cô muốn nói với anh, không phải thế, cô
không hề lừa dối anh, cô không hề thân mật với Việt Xán, đó chỉ là Việt
Xán cưỡng bức cô, người cô yêu là anh, người cô thích là anh, anh đã hiểu
lầm cô rồi, anh nghĩ oan cho cô rồi!

Có hàng ngàn cách có thể cứu vãn.

Cô có thể nũng nịu, có thể tủi thân, có thể hùng hồn tranh cãi, thậm

chí có thể phẫn nộ, vì anh thích cô, anh lúc nào cũng tin tưởng cô, vì anh
tình nguyện tin cô!

“Việt Tuyên!”

Nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn thân, nỗi sợ chưa từng có bao giờ, như thể

có thứ gì đó quý giá tuột khỏi tay cô. Chạy lại bên anh, nỗi sợ hãi không thể
kìm hãm đó đã khiến cô quỳ thụp xuống bên xe lăn, ngẩng đầu nhìn anh
van nài:

“Việt Tuyên, sao anh lại nghĩ rằng…”

“Em đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.