TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 500

Người con gái mà anh thích…

Lồng ngực ngột ngạt muốn nổ tung! Bóng tối nuốt chửng ánh sáng,

trong cơn đau đớn dữ dội, bên tại vọng lại giọng nói đầy thù hận của Việt
Xán sáu năm về trước.

“Tạ Việt Tuyên, là tao đã mù, nên mới xem mày như em trai! Tín

nhiệm mày, tin tưởng mày! Mày là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ nhất trên đời này!
Mày ngụy trang thành kẻ hiền lành, lương thiện nhưng trong lòng còn bẩn
thỉu hơn cả những thứ ô uế nhất! Tao sẽ trả lại mày tất cả những gì mày đã
làm! Tao sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ của mày! Tao sẽ làm cho mày căm hận
sự tồn tại của chính mình!”

Bẩn thỉu hơn cả… những thứ ô uế nhất. Đúng vậy. Bẩn thỉu hơn cả

những thứ ô uế nhất. Cơn đau đớn trào lên, nhấn chìm anh, từng hình ảnh,
từng khoảnh khắc, từng cảnh tượng, những sự bẩn thịu lọt vào mắt khiến
anh mỗi ngày một trầm lặng. Đêm mưa gió đó, cô hôn anh, ôm anh lăn vào
vũng lầy trong mưa, cô nói, anh bây giờ cũng dơ bẩn như cô rồi. Nhưng cô
đâu biết rằng, cô đã sai lầm biết nhường nào. Cô không hề dơ bẩn. Cô sạch
sẽ như một đóa tường vi trắng mới nở, dù có bị lấm lem bùn đất, bản thân
những cánh hoa vẫn thanh tao, tinh khiết. Còn anh mới là kẻ vô cùng nhơ
bẩn, ô uế, đôi tay nhuốm đầy tội ác. Cho dù anh có tìm hàng trăm ngàn lý
do viện cớ cho bản thân, thì tận sâu trong đáy lòng, anh biết mình đã bán
đứng họ, hủy hoại hạnh phúc trong tầm tay họ như thế nào.

“Rít! Ấc!”

Gương mặt tím tái, cơ thể co giật, nỗi đau tột cùng bao trùm lên toàn

thân Việt Tuyên, hàm răng vẫn cắn chặt, như thể không muốn cho bất cứ
người nào có cơ hội cứu mình! Các y tá đã vô cùng hoảng loạn, các bác sĩ
riêng trong nước không sang Mỹ cùng anh lần này, nên phải mất chút thời
gian, bác sĩ bên Mỹ mới đến! “Nhị thiếu gia!” Thấy tình thế nguy kịch Tạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.