TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 502

tội như vậy, trước mặt anh, cô đã cẩn thận thu gai nhọn lại, nhưng vẫn
khiến anh bị thương sao?

“Được rồi, mau đứng lên!”

Sau lưng vọng lại tiếng Tạ Phố, rồi Tạ Phố nắm chặt vai cô kéo ra, Tạ

Bình vội vã phun thuốc vào miệng Việt Tuyên, hét lên gì đó, ấn ngực anh
từng hồi. Trước mắt hơi nước mơ màng, bên tai dội lại âm thanh rầm rầm,
không biết sau bao lâu, cô mơ hồ thấy cơn hen của Việt Tuyên đã dần được
kiểm soát, tuy gò má vẫn chưa hết đỏ, toàn thân vẫn ướt đẫm mồ hôi,
nhưng đã không còn nguy hiểm…

“Diệp tiểu thư…”

Giọng nói khô khóc, tỏ vẻ không vui, Tạ Bình muốn Diệp Anh rời

khỏi căn phòng này, nhưng Tạ Phố đã ngăn anh ta lại. Tuy bệnh của Nhị
thiếu gia phát tác có liên quan đến cô, song cuối cùng cũng nhờ cô mà Nhị
thiếu gia mới mềm lòng. Đặt Việt Tuyên nằm lên giường, ánh mắt nhìn
Diệp Anh trách móc, Tạ Bình sưng mặt cùng Tạ Phố rời đi. Gian phòng lại
trở nên yên tĩnh.

Cơn mưa đêm bên ngoài cửa sổ vẫn rơi mù mịt.

Có lẽ sẽ mưa cả đêm.

Trên giường, đôi mắt khép hờ lặng lẽ, Việt Tuyên chưa ngủ, cũng

không biết anh đang nghĩ gì. Diệp Anh nửa quỳ nửa ngồi bên giường anh,
bất động rất lâu. Cô không dám chạm vào anh, không dám nói gì, trái tim
như bị treo lơ lửng nơi giếng sâu tăm tối, đợi phán quyết của anh.

Ngón tay anh thon dài trắng bệch, móng tay sạch sẽ. Anh như thể sống

tại vương quốc thuần khiết, mỗi lần ở bên cạnh anh, cô luôn cảm thấy toàn
thân mình nhơ bẩn. Có lẽ, cô nên rời xa anh. Mối thù của cô có liên quan gì
đến anh? Cụp mắt xuống, Diệp Anh chua chát nghĩ, bèn tháo chiếc nhẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.