“… Nó là duy nhật.”
Từ từ nhấc chiếc đồng hồ lên, cô nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh,
tặng anh thứ mà cô trân trọng nhất. Sau khi công ty của cha cô phá sản, tất
cả đồ đạc đều bị bán đi, những đồ trang sức và đồ chơi cha tặng cho cô đều
không biết đã lưu lạc nơi nào.
Cô chỉ giữ lại được chiếc đồng hồ này.
Trong những năm tháng tăm tối, nhơ bẩn đó, chính nó đã giúp cô nhớ
tới nụ cười của cha, cho cô nhớ lại mình cũng đã từng đước yêu thương
như một nàng công chúa nhỏ.
“… Có lẽ cuối cùng em vẫn sẽ làm tổn thương anh, có lẽ em thực sự là
một người đàn bà xấu xa”, cô gấp những ngón tay anh lại, để anh nắm chặt
lấy chiếc đồng hồ mạ vàng, “nhưng bây giờ, Việt Tuyên, người mà em
không muốn làm tổn thương nhất chính là anh. Trong lòng em, cũng chỉ có
một người, chính là anh”.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Những hạt mưa rơi lộp độp trên cửa kính.
Việt Tuyên nhìn cô chăm chú, như thể đang phân biệt trong lời nói của
cô có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả dối. Đột nhiên, bàn tay yếu
ớt của anh kéo cô xuống. Cô không chút phòng bị ngã nhào lên người anh.
Anh dùng bàn tay đang nắm chặt chiếc đồng hồ ôm lấy khuôn mặt cô, hôn
lên đôi môi cô!
Nụ hôn rất yếu ớt.
Thậm chí còn không được gọi là nụ hôn, chỉ là môi anh chạm lên môi
cô, còn cô sợ đè lên người anh nên đã dùng hai khuỷu tay chống lên
giường. Nhưng xúc giác lại sâu sắc và nhạy cảm vô cùng, cô có thể cảm