TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 503

kim cương đen ra khỏi tay. Đẹp như ánh sáng những vì sao phía chân trời,
chung quy cô không xứng đáng có nó.

“Nếu như thích anh…”, dường như không thấy chiếc nhẫn kim cương

đen bị tháo ra khỏi thay cô, Việt Tuyên nhìn vào khoảng không u tối, giọng
thâm trầm: “… thì chỉ thích mình anh thôi… Nếu trong lòng em còn có
người khác, thì hãy rời xa anh”. Hàng mi run rẩy! Diệp Anh nhìn anh,
không dám tin! Sau đó, môi cô khẽ động, lại cắn chặt vào. Cô thẫn thờ nhìn
anh rất lâu, hít một hơi thật dài, lặng lẽ đeo lại chiếc nhẫn trên tay, nghẹn
ngào:

“Vâng, em biết rồi.”

Ngập ngừng, cô giấu đi giọt lệ nơi đáy mắt, run rẩy nói:

“Cảm ơn anh.”

Diệp Anh như nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy, sau đó lấy ra một

món đồ từ chiếc túi giấy không có gì bắt mắt, quay lại bên giường anh.
Gương mặt có chút lo âu, nắm chặt vật đó trong tay, cô nói với anh:

“Đây là món đồ cha em để lại.”

Đó là chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng, kiểu dáng dành cho nam, nho nhã

tinh tế, hình như đã từng là một vật quý giá, sáng bóng do được lau chùi
nhiều, trên vỏ chiếc đồng hồ khắc một đóa tường vi mới nở, đẹp đến thần
tình, mang đầy linh khí, giống như đóa hoa trên giá vẽ của cô.

“… Em muốn tặng cho anh.”

Cô luyến tiếc lấy tay xoa mặt chiếc đồng hồ quen thuộc, nó đã bên cô

rất nhiều năm. Cô từng giấu nó dưới giường, hay giấu trong chậu hoa tường
vi bên ngoài cửa sổ, chỉ vì không muốn người khác phát hiện, nhưng khi
đêm tối không có người, lại lén lút lấy ra xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.