Bình bất chấp xông lên, chuẩn bị cưỡng chế, banh miệng Việt Tuyên ra, xit
thuốc dịu cơn hen cho anh.
“Anh làm thế sẽ khiến anh ấy bị thương đấy!” Diệp Anh vội hét lên, lý
trí biết rằng có lẽ Tạ Bình làm thế nào đúng, nhưng cố gắng banh ra, Việt
Tuyên chắc chắn sẽ rất đau! Cơ thể anh đã chịu biết bao đau khổ rồi, cô
không thể nhìn anh chịu đựng thêm dù chỉ là một chút đau đớn! Cô nói to:
“Để tôi thử thêm một lần nữa!”. Quên đi tất cả mọi người trong phòng, cô
vòng tay ôm lấy Việt Tuyên đang run rẩy, đau đớn trên xe lăn. Tuy không
biết tại sao anh thà để mất mạng, vẫn cự tuyệt dùng thuốc, nhưng cô có thể
cảm nhận được sự kiệt sức và tuyệt vọng của anh, như thể đã không còn
trông mong, không còn lưu luyến điều gì nữa.
Trong lúc cấp bách, cô dùng sức hôn lên môi anh.
Đôi môi anh tím ngắt, vì thiếu dưỡng khí mà cứng đờ, run rẩy, khi hôn
lên chẳng hề ngọt ngào mà giống như một cây kim đang đâm nát trái tim
cô! Tim đau quặn lại, cô còn nhớ, trong biển hoa tường vi đêm nay, anh đã
dùng chiếc nhẫn kim cương sáng hơn sao trời cầu hôn cô, anh hôn lên ngón
tay cô, nói với cô rằng, từ giờ trở đi, anh thuộc về cô.
Thế mà chỉ có vài tiếng ngắn ngủi.
Cho dù cô hôn anh, trong đáy mắt anh cũng chẳng hề có chút niềm
ham sống nào, như thể anh mặc nhiên đón nhận cái chết, không hề sợ hãi.
Lòng đau xót, đôi môi run rẩy, cô hôn anh bằng tất cả tình cảm của mình,
cô sợ hãi đến thế, nước mắt chảy xuống khóe môi, mặn mà nóng hổi. Cô
tưởng anh lạnh nhạt, tưởng anh hiền lành đến mức không bận tâm đến việc
cô tiếp xúc với đàn ông khác, không ngờ anh lại phản ứng dữ dội đến vậy.
“…Việt Tuyên… Việt Tuyên…”
Nụ hôn đầy nước mắt mặn chát, cô hôn anh nhiều lần, trái tim đau
đớn, quặn thắt. Anh là người cô không muốn làm tổn thương nhất, anh vô