TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 57

Lượng nước uống mỗi ngày của anh cần kiểm soát chặt chẽ.

Cửa phòng không đóng, bên ngoài là phòng chờ bài trí rất mực sang

trọng, tiếng nói của Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ chốc chốc lại vọng vào,
từ chỗ của cô, thậm chí có thể trông thấy hai người đang uống trà.

“Người anh thích, chính là cô ta phải không?”

Sau khi Tạ Bình ra ngoài nghe điện thoại, Diệp Anh nhướn mi, nhìn

khuôn mặt nhợt nhạt của Việt Tuyên, hiếu kỳ hỏi:

“Vậy, sao vừa rồi không nói chuyện với cô ấy?”

Việt Tuyên chau mày.

Anh từ từ mở mắt, ánh mắt dửng dưng, lạnh lùng nhìn cô.

“Anh không muốn nói với em chuyện đó, phải không?”

Diệp Anh cười như hoa tường vi nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cô giơ tay, âu

yếm vuốt ve hai hàng lông mày của anh, nói tiếp:

“Được, anh đã không muốn nói, thì thôi vậy.”

Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt anh rất sâu, đưa hình ảnh của cô vào sâu tận đáy đồng tử,

một lúc lâu sau mới mệt mỏi nhắm lại.

“Nhưng, hình như cuộc chuyện trò của họ không được hòa hợp cho

lắm.”

Diệp Anh vừa massage hai chân mới bị chuột rút của Việt Tuyên, vừa

hơi ngoái đầu, qua cửa phòng hé mở, nhìn hai người đang nói chuyện trong
phòng chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.