TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 607

Không lâu sau.

Tiếng còi xe cấp cứu réo rắt tiến vào nhà họ Tạ.

“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!”

“Nhanh!”

“Cẩn thận!”

m thanh nơi hành lang rối rít, hoảng loạn, trong phòng, cô nằm trong

tấm chăn mỏng bằng lụa màu đen, nhắm mắt, đôi môi mím chặt như thể đã
ngủ say. Nhìn cô hồi lâu, tâm trạng trong lòng Việt Xán không thể diễn đạt
bằng lời, giống như bị một lưỡi dao găm lạnh buốt từ từ rạch qua.

Thật là một người đàn bà tàn nhẫn.

Tàn nhẫn với anh.

Tàn nhẫn cả với Việt Tuyên.

Khuôn mặt cô khi ngủ thật bình yên, hơi thở rất khẽ, hàng mi đen che

lấp đôi mắt xinh đẹp, vô cùng tĩnh mịch. Việt Xán nhổm người dậy, thẫn
thờ nhìn cô. Trong đêm tối, anh giơ ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo
nhỏ dài trắng nhạt bên trán cô.

Cô trở người.

Ngón tay anh chơi vơi trong không trung.

Cô quay lưng lại với anh, co người ngủ tiếp.

***

Ngày hôm sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.