TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 70

“Vậy mà anh không nói!”, cô sung sướng, nhìn anh mà nhẹ trách. Lật

bàn bàn tay đó ra, nắm chặt lấy nó, “Bác sĩ bảo anh tiến bộ rất nhanh, em
vẫn cứ sợ họ nói vậy là an ủi mọi người, không ngờ, bây giờ tay anh đã hồi
phục đến mức có thể nắm được rồi!”.

Việt Tuyên rút tay lại.

“A, tay cũng có lực rồi, rút mạnh thế!”, Diệp Anh càng phấn khởi,

cười sáng bừng đôi mắt, nhìn anh mệt mỏi như muốn ngủ, cô lại hỏi trêu,
“Vậy, anh vừa nắm tay em, chỉ là để cho thấy sức mạnh của tay anh sao?”.

Màn đêm nhàn nhạt.

Hương tường vi bồng bềnh ngoài cửa sổ.

“Nếu không trả lời, em sẽ lau tiếp cho anh đấy”, Diệp Anh mặt tỉnh

bơ, lại nhấc tấm chăn trên bụng anh, tay cầm khăn chuẩn bị lau.

Việt Tuyên nhăn mày.

Lại đưa tay ra giữ tay cô.

“Không cần.”

Giọng anh lạnh nhạt, nhưng hai tai ửng đỏ lộ vẻ bối rối.

“Anh muốn tự lau phải không?”

Mắt Diệp Anh như cười, đặt chiếc khăn vào tay anh, thấy anh cố gắng

cầm lấy, nhưng những ngón tay vừa phục hồi, vẫn còn run rẩy, chiếc khăn
mấy lần tuột ra.

Việt Tuyên lúng túng, buồn rầu nhắm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.