TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 112

- Có, bác phải nhận! Tôi đã bảo bác Chloe, bác Chloe khuyên tôi

chọc một cái lỗ, xỏ một sợi dây. Bác sẽ đeo ở cổ, người ta không trông
thấy đâu. Khéo đấy, không thì thằng kia lại tước mất. Bác Tom ạ, tôi
đã bảo bác, tôi chỉ muốn đánh vỡ mặt nó ra. Có thế tôi mới hả.

- Nhưng, cậu George ạ, điều đó chẳng có lợi cho tôi. George thắt

nút sợi chỉ, quấn quanh cổ bác Tom, hứa:

- Thế thì tôi không đánh nó nữa. Đấy, bác đóng cúc áo chặt vào,

bác giữ đồng đô la cho cẩn thận. Mỗi khi nhìn nó, bác nhớ rằng tôi sẽ
tìm đến bác, và mang bác trở về nhà. Bác Chloe với tôi đã bàn chuyện
ấy rồi. Tôi bảo bác gái đừng buồn quá. Tôi sẽ làm rầy cha tôi cho đến
khi cha tôi phải chịu...

- Cậu George, cha của cậu, cậu không được nói vậy.

- Tôi có nghĩ gì xấu đâu?

- Cậu George, cậu là một thiếu niên trung thực. Những người tốt

thực sự, không nói điều xấu cho cha mẹ. Xin cậu chăm nom săn sóc
bà nhà, ai cũng chỉ có một người mẹ. Khi cậu lớn lên, bà đã già, cậu sẽ
trông nom bà, cậu nhé. Tôi chưa từng thấy một người đàn bà nào tốt
như thế. Cậu hứa với tôi là cậu sẽ ngoan ngoãn với bà chứ?

George dõng dạc nói một cách nghiêm trang:

- Tôi xin hứa.

- Tôi khuyên cậu như vậy, cậu không giận tôi chứ?

- Không đâu, bác Tom ạ. Lời khuyên của bác bao giờ cũng quý.

Bác Tom đưa bàn tay khỏe mạnh của mình vuốt mái tóc đẹp và

uốn xoăn của cậu bé, tiếng nói dịu dàng như tiếng của người phụ nữ:

- Bởi vì tôi lớn tuổi hơn cậu.

Rồi bác lấy giọng trịnh trọng nói tiếp:

- Cậu George ạ, cậu có tất cả, cậu được đi học; cậu có đủ mọi

quyền lợi, cậu biết viết và biết đọc. Sau này, cậu sẽ là một người có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.