TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 116

lộn trong ghế bành, như ông cha họ lăn lộn trên bãi cỏ xanh, duỗi
chân gác lên đồ đạc như thể gác trên những thân cây. Đông cũng như
hè, cửa lớn, cửa nhỏ mở toang, để buồng phổi nở nang được tràn đầy
không khí. Họ vui cười, hờ hững, gọi tất cả những ai không quen biết
là "khách lạ." Tất nhiên, họ là những kẻ tươi vui nhất, chân thật nhất,
ít gò bó nhất trên đời này.

Đấy, ông khách của chúng ta - một ông già thấp mập, ăn mặc

chỉnh tề, khuôn mặt hiền hậu, có vẻ thận trọng từng li từng tí - bước
vào quán ăn, giữa đám người như thế. Ông giữ gìn rất cẩn thận cái va
li và cái ô của ông. Ông tự mang lấy, chẳng khiến những người làm
trong quán mang hộ. Ông đưa con mắt rõ ràng là ít tin cậy, nhìn
quanh gian phòng, rồi khuân hành lí vào một góc, đặt trên một chiếc
ghế. Ông ngồi xuống lo ngại nhìn một người ngang tàng đang ghếch
chân, gác lên lò sưởi và khạc bên này, nhổ bên kia, với một vẻ thản
nhiên và mạnh bạo làm cho ai yếu bóng vía phải hoảng sợ.

Một lát sau, anh chàng nhổ một tia nước bọt xám xịt màu thuốc

lá về phía ông khách mới tới, chào ông ta:

- Kìa, ông khách lạ, công việc thế nào?

Ông kia hơi khiếp sợ vì sự đón tiếp ấy, đáp:

- Cũng khá, xin cảm ơn.

Người ngồi đối diện bên lò sưởi hỏi tin:

- Có gì mới không?

Nói rồi, anh ta rút ở túi ra một mồi thuốc lá to tướng và một con

dao săn. Người khách lạ trả lời:

- Theo chỗ tôi biết, chẳng có gì đặc biệt.

Anh chàng kia mời:

- Ông nhai thuốc chứ?

- Anh ta đưa cho ông già sang trọng một mồi thuốc lá ép, vẻ cởi

mở chân thành. Ông khách từ chối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.