TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 150

- Thưa bà, nhất định thế. Con phải đi, con không dám chần chừ

lâu ở đây.

- Sang bên ấy, con sẽ làm gì? Con đã nghĩ đến điều ấy chưa?

"Con..." cái tiếng ấy đến rất tự nhiên trên miệng bà Rachel

Halliday, và khi bạn nhìn khuôn mặt bà thì tiếng đầu tiên bạn bật lên
trong miệng cũng là tiếng "mẹ".

Tay Eliza run lên, nước mắt rơi xuống mảnh vải chị đang khâu.

Chị đáp:

- Con sẽ làm... bất cứ việc gì. Con hi vọng sẽ tìm được việc làm,

việc gì cũng được.

Bà Rachel nói thêm:

- Con biết đấy, con có thể ở đây, lâu chừng nào cũng được.

- Đa tạ bà... Nhưng, bà xem, đêm con không sao ngủ được... - Chị

chỉ Harry và rùng mình nói tiếp: - Đêm qua, con nằm mê thấy người
ấy xông vào tận trong sân.

Bà Rachel cảm động nói:

- Tội nghiệp quá! Con đừng sợ, chưa từng có một người nô lệ bỏ

trốn nào bị bắt trong thôn này cả. Mẹ tin rằng đứa con của con sẽ
không phải là người đầu tiên bị chúng nó bắt.

Cửa mở, một người đàn bà tròn trĩnh bước vào. Mặt bà nở nang

như một quả táo chín. Cũng như bà Rachel, bà này mặc áo ngoài bằng
dạ xám; cái áo ngắn cổ bẻ bằng sa trắng phủ trên một bộ ngực mập
mạp. Bà Rachel vui vẻ bước ra đón và reo lên:

- Chị Ruth Stedman! Chị vẫn khoe chứ? Đây là chị Eliza, và đây là

chú bé tôi đã nói chuyện với chị đấy.

Bà khách thân mật nói với Eliza, như thể nói với một người đã

chờ đợi từ lâu:

- Chị Eliza, tôi rất sung sướng được biết chị, - rồi bà nhanh nhẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.