TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 170

- Cháu thấy ba cháu rồi! Ba cháu ở cạnh phòng hút thuốc lá, đang

ăn cam.

Cô Ophelia nóng ruột:

- Chắc ba cháu không biết là tàu sắp đến bến. Cháu ra bảo cho ba

biết đi.

- Ba cháu chẳng bao giờ vội cả. Nhưng, tàu đã cập bến đâu. Cô

xem, kìa. Nhà cháu đấy, ở ngay đầu phố kia kìa!

Con tàu rền rĩ như một con quái vật mệt mỏi, chuẩn bị lách qua

những chiếc tàu khác đã buộc neo dọc theo bến. Eva vui vẻ chỉ trỏ
những gác chuông, những nóc nhà tròn, những điểm có thể làm dấu
cho nó nhận ra cái thành phố chôn rau cắt rốn của nó.

- Ừ, ừ, cháu ạ, đẹp, đẹp lắm.

Bỗng cô kêu:

- Nhưng, trời đất ơi, tàu đã dừng lại rồi, ba cháu đâu?

Cảnh cập bến bắt đầu hỗn loạn: những người hầu bàn chạy tứ

tung, cả những ông khách khê nệ nào hòm nào xiểng, nào túi du lịch;
các bà í ới gọi con, lo lắng. Tất cả mọi người đứng chật ních trên đầu
cầu.

Cô Ophelia ngồi trên một chiếc hòm cô vừa cố lôi lại gần, điểm lại

một lần nữa tất cả của cải, hành lí, nhất định bảo vệ đến cái cuối cùng.
Tứ phía, tiếng mời mọc cô thuê khuân hành lí, nhưng cô nhất định
không nghe thấy, hoặc giận dữ đáp lại, làm cho những người khuân
vác táo bạo nhất cũng phải nản lòng. Cô luôn miệng hỏi Eva xem ba
nó còn chờ với đợi cái gì nữa kia chứ. Hay đã ngã xuống sông rồi? Tại
sao lại thế nhỉ?

Sau cùng, khi cô hoảng sợ, đến mức tuyệt vọng, ngài Augustine

mới ló ra, vẫn thản nhiên như thường, anh đưa cho Eva một miếng
cam, hỏi cô Ophelia:

- Chị, xong xuôi cả rồi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.