TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 175

- Đúng thế. Sao Eva lại có thể làm thế được!

Saint Clare vừa cười vừa đi ra chỗ khác. Anh ra hành lang gọi:

- Này, này! Có ai muốn nhận tiền không? Tất cả lại đây, bác

Mammy, Jimmy, Polly, Sukey... Thấy ông chủ về có vui không?

Anh đến với người này, người khác, bắt tay họ, căn dặn họ phải

trông nom bọn trẻ, bởi vì anh vừa vấp phải một thằng nhóc da đen
đang bò lổm ngổm. Mọi người cười rộ lên, ai ai cũng cầu Trời ban
phước lành cho ông chủ đang phân phát hào xu cho đám người xung
quanh. Phân phát xong, anh ra lệnh:

- Bây giờ thì thôi, chạy cả đi, như lũ trẻ ngoan nhé.

Eva đi theo những đám người da đen và những người lai da đen

sang bên hành lang lớn. Nó mang một cái túi đựng đầy táo, hồ đào,
kẹo, dây ruy-băng hàng ren và đồ chơi đủ mọi thức, thu nhặt được
trong cuộc du lịch vừa qua.

Khi Saint Clare định quay về phòng vợ, thì chợt thấy bác Tom

đang đứng chờ, vẻ bối rối, lúc chống chân này, lúc chống chân kia.
Trong khi đó, Adolph cầm một cái ống nhòm xem hát đang nhòm bác
từ đầu đến chân. Thấy thế, Saint Clare tiến lại gần gã da đen, giật lấy
cái ống nhòm:

- À, tiếp đón một người bạn như thế đấy!

Rồi anh đặt ngón tay trỏ lên chiếc áo gi-lê xa-tanh sang trọng

Adolph đang diện, nói:

- Hình như anh mặc gi-lê của tôi phải không?

- Thưa ông chủ... áo gi-lê có vết rượu; cháu biết rằng một ngài

sang trọng như ông chủ không thể mặc được nữa; cháu mới kết luận
là cháu có thể lấy được. Đối với một người da đen khốn khổ như cháu
thì còn tốt chán.

Augustine lạnh lùng mỉm cười:

- Thật thế à? Thôi được. Để rồi tôi đưa bác Tom lên giới thiệu với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.