TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 223

người như tất cả những người khác.

Mary hỏi:

- Anh làm cách nào?

- Có gì đâu. Tôi cho họ khiêng anh ta vào buồng ngủ của tôi, đặt

anh ta nằm trên một chiếc giường tươm tất; chính tay tôi băng bó,
chăm nom săn sóc cho anh ta, cho đến khi anh ta có thể đi đứng
được. Rồi, tôi cho anh ta giấy tờ giải phóng đã làm xong xuôi, bảo anh
ta đi đâu tùy ý.

Cô Ophelia hỏi:

- Rồi anh ta đi chứ?

- Không. Thằng cha xé tờ giấy, nhất định không rời tôi. Chưa bao

giờ tôi có được một người đầy tớ trung thành, thẳng thắn và đáng tin
cậy như thế. Lâu dần, anh ta theo đạo, hiền hậu như một đứa trẻ. Tôi
giao cho anh ta quản lí một cái trại bên bờ hồ, anh ta làm tốt hết chỗ
nói. Nhưng khi bệnh dịch tả hoành hành, anh ta bị bệnh chết. Sự thật,
vì tôi mà anh ta chết. Bởi vì lúc ấy, tôi ốm tưởng chết; mọi người sợ
quá, bỏ đi hết; chỉ còn có một mình anh ta ở lại săn sóc tôi, cứu sống
tôi. Nhưng anh ta lây bệnh, không sao cứu chữa nổi. Anh ta chết đi,
tôi thương xót vô cùng.

Lúc nghe câu chuyện, Eva mỗi lúc một đến gần bố. Cô ngẩn người

ra mà nghe, đôi môi hé mở, con mắt ngạc nhiên. Khi bố kể xong, cô
ôm chầm lấy cổ bố, khóc nức nở. Augustine thấy tấm thân bé nhỏ
rung lên vì xúc động:

- Con! Eva! Sao thế con? Con bé không nên nghe những chuyện

như thế này; thần kinh nó yếu.

- Không, không phải, bố ạ, thần kinh con không yếu đâu. Nhưng

câu chuyện làm con xúc động quá.

- Thế là thế nào con?

- Con không biết nói thế nào; con thấy nhiều ý nghĩ đến với con

quá, để hôm nào con sẽ nói với bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.